

Chu Túc nhiều năm ăn chơi trác táng, nổi tiếng phong lưu đa tình, nhưng do xuất thân cao quý, địa vị hơn người, bên cạnh chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.
Anh thích những mối tình một đêm ngắn ngủi, chơi đùa thoả thích trong một khoảng thời gian nhất định, đây là thói quen từ trước đến nay của anh, lạnh nhạt đến và cũng lạnh nhạt đi.
Sau này gặp được Diệp Thanh Nghiêu.
Cô thanh thuần, bình tĩnh, cao không thể với tới, chính là đạo cô thanh tu trong núi không vướng bụi trần.
Mỗi lần nhìn anh, ánh mắt cô luôn nhàn nhạt như đang nhìn một món hàng rẻ tiền. Ánh mắt đó chưa bao giờ dừng lại quá một giây, chỉ nhàn nhạt cười giễu:
“Chu tiên sinh, tôi một lòng hướng đạo, không yêu đương.”
Chu Túc biết, báo ứng của anh tới rồi.
Hôm ấy, sau khi cùng bạn bè đi cắm trại về, Chu Túc gặp phải trận bão tuyết, bị kẹt lại giữa núi.
Trong lúc tìm nơi trú chân, giữa màn tuyết bay đầy trời, một thiếu nữ khoác đạo bào trắng xuất hiện, tay xách chiếc đèn lồng có in hoa mai. Tóc dài buông đến vai, dáng đứng cô đơn giữa gió tuyết mịt mù, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn lồng hắt lên gương mặt thanh tú, sạch sẽ như chẳng vướng bụi trần.
Khoảnh khắc cô mỉm cười cất tiếng, Chu Túc nghe rõ tiếng tim mình đập loạn.
Tiểu kịch trường:
Khi nghe nói Chu Túc đang theo đuổi một tiểu đạo sĩ, bạn bè anh ai nấy đều nhíu mày khinh bỉ, cười anh mắt mù —
“Chẳng lẽ anh ta lại đi thích một vị đạo sĩ à?”
Sau đó, mọi người thật sự gặp được vị tiểu đạo sĩ ấy.
Hôm ấy mưa lất phất, cô cầm ô mà đến, áo đạo bào màu lam tro, eo thon như liễu, tóc búi cao cài trâm gỗ, bước đi tao nhã, mỉm cười cúi đầu chào mọi người — khí chất thanh nhã, dung mạo linh khí, như tiên nữ giữa trần gian.
Mọi người mới chợt nhận ra — Không phải Chu Túc mù mắt, mà là anh... nhìn trúng một nàng tiên giáng trần!
Tưởng rằng Chu Túc đã “ăn chắc” được tiểu đạo sĩ, nhưng khi lại gần mới nghe thấy giọng anh nhỏ nhẹ, khẩn thiết:
“Em yên tâm, gà với vịt anh cho ăn cả rồi, đồ của em anh cũng giặt sạch rồi, củi còn lại ngày mai anh sẽ chẻ... Em cho anh ở lại thêm chút nữa được không? Anh xin em đấy.”
—
Một nam chính tự cho mình là kẻ phong lưu đi qua ngàn vạn bụi hoa nhưng chẳng vướng một phiến lá, cuối cùng lại sa chân, say mê nữ chính đến một bước không rời.
Một kẻ đào hoa giảo hoạt vs. một tiên tử bề ngoài thanh khiết bên trong nội tâm tối đen sâu thẳm.
#Câu chuyện về Chu Túc và nghiệp báo nhỏ của anh ta#
#Kẻ phong lưu vấp ngã#
#Lãng tử rơi vào lưới tình#
"Tôi dùng sự lãng mạn làm điều kiện đánh cược với gió trăng, chỉ mong đổi lấy em một đời không lùi không bỏ."
— Chu Túc
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.