Thực ra Chu Ngôn Thiên nghe Hạ An An nói một đoạn dài như vậy đã muốn ngắt lời cô bé để nhắc nhở, dài dòng như vậy, bảo Đa Tể phiên dịch thế nào.
Lúc này, Lỗ Đản hiển nhiên là không hiểu cô bé đang nói gì.
Đa Tể đi về phía trước hai bước: “Meow, meow aow, meow aow aow.”
“Chân của cậu, phải mổ, sẽ đau, cậu có vấn đề gì không?”
Lỗ Đản nghe xong lập tức: “Gâu gâu!”
Đa Tể nhìn Hạ An An, lại nhìn vào máy tính bảng trên tay cô bé.
Hạ An An lập tức hiểu ý, đưa máy tính bảng cho Đa Tể.
Đa Tể lại nhìn Lỗ Đản: “Meow aow.”
Lỗ Đản lập tức đặt chân lên màn hình máy tính bảng, không hề có chút do dự nào.
Hạ An An hiểu ngay, thu máy tính bảng lại: “Đi thôi.”
Chu Ngôn Thiên vội vàng ngăn cô bé lại: “Sao thế? Cậu đã hỏi xong rồi à? Chúng nó nói gì vậy?”
Hạ An An: “Đa Tể đã hỏi giúp tớ rồi, Lỗ Đản đồng ý.”
Chu Ngôn Thiên vẫn còn rất mơ hồ: “Cái gì? Cậu vừa nói một tràng dài, Đa Tể chỉ kêu meo meo vài tiếng, rồi Lỗ Đản ấn vào máy tính bảng, thế là xong? Còn Lỗ Đản nói nó đồng ý khi nào vậy?”
Hạ An An mím môi, cuối cùng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Trước đây tớ tắm cho mèo, cũng để chúng ấn dấu vân tay lên màn hình máy tính bảng, Lỗ Đản dĩ nhiên không hiểu, nhưng Đa Tể hiểu, ấn dấu vân tay nghĩa là đồng ý, nên nó bảo Lỗ Đản ấn vào.”
Chu Ngôn Thiên bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/app-khach-san-meo-tho-nhi-te/2783127/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.