Cả đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Các nữ giáo viên châu Á phấn khích đến mức dậm chân, đội Nga huýt sáo vang trời, ngay cả mấy thành viên gốc Á của đội Đăng Tháp cũng không kìm được mà vỗ tay, nhưng lập tức bị Jackson trừng mắt lườm, đành quay người bỏ đi.
Đồng tử Tống Hoài hơi co lại.
Hắn từng thấy Dung Ngộ đọc sách nguyên bản tiếng Nga, biết cô thông thạo tiếng Nga, nhưng hoàn toàn không ngờ cô còn giỏi cả tiếng Nhật và tiếng Pháp.
Cô không chỉ xuất sắc ở các môn khoa học tự nhiên, mà ngoại ngữ cũng không hề kém cạnh. Một lần nữa, cô khiến hắn nhận ra cái gọi là khoảng cách giữa con người với nhau.
Tô Vinh Hoa bĩu môi.
Trong một cuộc thi nghiêm túc thế này mà khoe khoang kỹ năng ngoại ngữ thì thật buồn cười.
Thịnh Từ Viễn ánh mắt đầy sùng bái hỏi:
“Dung Ngộ, khi nào thì cậu học được nhiều thứ tiếng như vậy?”
Dung Ngộ đáp:
“Tự học vài năm thôi.”
Thời của cô, đất nước từng bị Nhật xâm lược, chỉ cần quan tâm chút thời cuộc thì ai cũng biết đôi câu tiếng Nhật.
Tiếng Anh thì cô học từ nhỏ, sau này ra nước ngoài thường xuyên giao tiếp với người bản xứ, đạt đến trình độ gần như tiếng mẹ đẻ.
Còn tiếng Nga, khi đó Liên Xô vẫn tồn tại, nhiều sách vật lý đều in bản tiếng Nga, cô tự học từng chút một, đọc tài liệu chuyên ngành không thành vấn đề.
Còn tiếng Pháp…
Cô khẽ ho khan. Thực ra cô không giỏi lắm, chỉ là hồi du học từng bị một người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-co-18-tuoi-o-anh-ha/2886861/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.