Tả Thanh Vân nghe vậy thì sắc mặt tối sầm, hắn cảm nhận lại lời nói của mình,
cũng cảm thấy mình quá nhiệt tình.
Hắn nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó ra hiệu với người hầu bên cạnh đưa một
bình rượu và hai chén rượu lên.
Tả Thanh Vân rót rượu cho Sở Hi Thanh trước: “Đời này của Tả mỗ cũng
không thiếu bạn tốt, nhưng bạn bè sống chết thì chỉ có một mình Hi Thanh
ngươi.”
Hắn cũng rót cho mình một chén rượu, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng mà thiên hạ
này không có bữa tiệc nào không tàn, một chén này của chúng ta, vừa kính ly
biệt, cũng kính tình nghĩa giữa chúng ta.”
Sở Hi Thanh nở nụ cười tiêu sái, uống một hơi cạn sạch: “Tình cảm giữa chúng
ta, giang sơn khó ngăn trở được, cần gì phải phiền muộn? Ta tin tưởng hai
người chúng ta sẽ có ngày gặp lại.”
Tả Thanh Vân cũng sảng khoái mà uống một hơi cạn sạch chén rượu: “Hay
lắm! Nên uống cạn chén lớn!”
Sau đó, hắn tràn đầy tiếc nuối mà nói: “Đáng tiếc là có rượu mà không có đồ ăn,
bàn tiệc rượu kia của ta bị tên Phong Đao – Vương Mệnh đạp đổ rồi. Chúng ta
không ăn tiệc tiễn biệt ở Tú Thủy thì cũng thôi, sau khi vào kinh mà cũng không
ăn được.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì cười to: “Cũng có thể là do duyên phận của chúng ta
chưa hết, còn chưa đến mức ăn tiệc tiễn biệt. . .”
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Sở Hi Thanh hơi động, bước sang trái một bước.
Quả nhiên, một chớp mắt tiếp theo, Phong Đao – Vương Mệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2210074/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.