Khi Sở Hi Thanh ra tay cứu cha con Tả gia ở quận Tầm Dương.
Quận úy Thẩm Chu đã biết được tin tức Sở Hi Thanh rời khỏi quận Tú Thủy.
Lúc này, Thẩm Chu đang tỉa hoa ở trong vườn hoa ở sân sau, sau khi nghe thấy
tin tức này, hai mắt hắn nhất thời sáng rực: “Rời đi rồi? hắn muốn đi bao lâu?”
“Sở Hi Thanh và Tả Thanh Vân rất thân thiết, có lẽ chuyến này là hắn đi hộ
tống cha con Tả gia vào kinh.”
Đại quản gia của Thẩm gia suy ngẫm giây lát rồi nói: “Từ Tú Thủy đến kinh
thành, đi đường thủy thì kiểu gì cũng phải hai tháng mới trở về.”
Nếu như là võ tu đi một mình, toàn bộ hành trình đều đi trên quan đạo của triều
đình xây dựng, cưỡi ngựa chạy như bay, vậy thì phải mất khoảng hai mươi ngày
để cả đi cả về.”
Vấn đề là Tả gia còn có rất nhiều gia quyến, đặc biệt là mẫu thân của Tả Thanh
Vân.
Đầu mùa xuân lại không phải mùa thuận gió, lúc này đi ngược dòng thì khó
tránh khỏi chậm một chút.
Đại quản gia lại cười lạnh lùng: “Cái thằng nhãi ranh này thật sự là nghĩa bạc
vân thiên, nhưng lần này hắn đã đắc tội với Đại lý tự thiếu khanh đương triều
rồi. Sau này không cần chúng ta ra tay, vị thiếu khanh đại nhân kia cũng có thể
ép hắn vào chỗ chết.”
Thẩm Chu lại thầm nghĩ, chuyện này thì chưa chắc.
Thời gian gần đây, Sở Hi Thanh không tiếc tiền bạc, lại vừa đấm vừa xoa, để
thu phục đám thợ săn Tây Sơn.
Hành động này hiển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2210162/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.