Tuy nhiên, Đơn Xích Linh biết, Sở Hi Thanh nhất định sẽ không cho không
Đơn gia bọn họ.
“Tất cả phí qua đường, Đơn gia cần nộp năm phần cho đường khẩu, các ngươi
chỉ cần không để cho đám tặc phỉ trong Tây Sơn bước một bước ra ngoài núi là
được.”
Sở Hi Thanh híp mắt, hiện ra vài phần ý cười: “Ngoài ra, vì bình định nạn trộm
cướp của Tây Sơn, tất cả đội buôn đều phải mở hàng ra để lục soát. Các loại
hàng hóa khác thì ta mặc kệ, chỉ có lương thực, dầu tương, rượu giấm, đá tiêu. .
. Bắt đầu từ hôm nay, một phần cũng không được tiến vào Tây Sơn.”
Ban đầu, Đơn Xích Linh vẫn không hiểu, nhưng sau đó thần sắc của hắn hơi
động, đã đoán được vài phần nguyên nhân.
Lúc trước, khi hắn ngồi nghe thì còn tưởng rằng cái tên này thật sự là hiền lành
lương thiện, đồng tình đám thợ săn Tây Sơn kia nghèo đói khó khăn, cho nên
muốn thả cho họ một con đường. Nhưng hóa ra là vị này muốn sử dụng thủ
đoạn khác lên người đám thợ săn Tây Sơn này.
Mấy con đường giao thương bên trong Tây Sơn đều chật hẹp gồ ghề, lầy lội khó
đi, nên hầu như các đội buôn đều không kinh doanh lương thực và dầu giấm
mắm muối.
Những thứ này đều vô cùng nặng nề, muốn vận chuyển đến ba tòa huyện thành
và quận Thương Ngô ở đối diện, thì còn không thu nổi vốn.
Bởi vậy, các đội buôn đều bán các loại đá tiêu, rượu giấm, lương thực và dầu
tương cho đám thợ săn Tây Sơn có khoảng cách gần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2210210/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.