Ngụy Dương rất muốn mượn quận quân Tây Sơn để lập công, báo đáp ơn cứu
mạng của Sở Hi Thanh.
Tuy nhiên, ngay khi toàn bộ thành viên của Tây Sơn Đường đi ra khỏi ổ bảo,
xếp thành đội hình. Thì hơn hai ngàn quận quân Tây Sơn ở cách đó ba dặm đã
tản mất.
Chỉ huy sứ Diêm Quá thúc ngựa chạy trốn đầu tiên, đám binh mã còn lại của
quận quân Tây Sơn cũng bắt đầu chạy tứ tán như ong vỡ tổ.
Một phần chạy trốn về phía quân doanh ở phía bắc, một phần tộc binh của
Thẩm gia thì lại chạy về phía trang viên của Thẩm gia ở Tây Sơn.
Diêm Quá vô cùng không coi trọng thuộc hạ của mình.
Văn gia bảo kiên cố cỡ nào chứ?
Văn gia có bốn trăm gia tướng, tráng đinh hơn ngàn, cộng thêm nhân thủ của
Thẩm gia, người chiến đấu phải lên đến gần hai ngàn.
Sức chiến đấu của hai ngàn người này, không hề thua kém quận quân Tây Sơn
của hắn, hơn nữa còn có rất nhiều cung nỏ để phòng thủ.
Bên trong đó còn có sáu vị lục phẩm, ba mươi ba vị thất phẩm tọa trấn.
Nhưng một đội quân có sức mạnh mạnh mẽ như vậy, lại bị Tây Sơn Đường tiêu
diệt sạch trong thời gian một khắc.
Bao quát cả Nhạc Nguy và mấy vị lục phẩm kia, không có ai có động tĩnh nào.
Ba trăm kỵ binh xông lên, cũng chỉ nhấc lên một tí bọt nước ở trước cửa bảo,
rồi bị tàn sát đến không còn.
Văn gia bảo còn như vậy, huống hồ quận quân Tây Sơn của hắn?
Sau khi trải qua trận chiến trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2210311/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.