🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Chỉ là. . . ta thấy hơi kỳ lạ!” Lúc này, Lục Loạn Ly lại mở miệng tiếp, giọng
nói của nàng còn ẩn chứa vẻ khó hiểu: “Một tháng trước, mặc dù Long Hành có
thể đánh Thiết Tiếu Sinh trọng thương, nhưng đó là do Thiết Kỳ Bang có ‘nội
quỷ’ (nội gian),đã trộm thiết giáp của Thiết Tiếu Sinh trước trận chiến. Chứ
thật ra thì thực lực của Long Hành vẫn kém Thiết Tiếu Sinh nửa bậc.”
“Long Hành biết rõ mình không phải đối thủ của Thiết Tiếu Sinh, vì sao còn
dám qua sông, chạy đến Cổ Thị tập này để gây sự với ngươi? Đây há không
phải là tự tìm đường chết sao? Ta dám đánh cược là, bây giờ người của Thiết
Kỳ Bang đang vây quanh ba tầng trong và ba tầng ngoài của Cổ Thị tập rồi.”
Sở Hi Thanh hơi cau mày lại.
Đây chính là một trong những nguyên nhân làm cho hắn lo lắng.
Nghe đồn rằng, Long đại công tử độc ác giả dối, trí kế đa đoan, há lại làm ra
loại chuyện ngu xuẩn như này?
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên: “Kiến giải của cô nương
thật tốt.”
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, liền nhìn thấy vị Tả nha nội kia cầm quạt giấy
đi qua.
Không biết hắn đã thay một bộ quần áo khác từ lúc nào, tóc tai cũng được thanh
lý, đã khôi phục dáng vẻ thong dong tiêu sái lúc trước.
“Ta cũng đang thấy kỳ lạ, vì sao con ‘băng xà’ này lại dám chạy đến Miếu thị
vào lúc này. Có thể là do tên này đang bị ép đến cuống lên rồi, Thiết Huyết Phù
Đồ - Thiết Cuồng Nhân bất động như núi, chặt đứt toàn bộ con đường vận
chuyển hàng trên sông của Long gia, kho hàng của Long gia đã chồng chất một
đống hàng, mỗi ngày đều tổn thất ít nhất là một ngàn lạng bạc.”
Lúc này, đúng lúc có một đạo khí cương tán loạn bắn qua bên này.
Tả Thanh Vân vẫn nhàn nhã và thản nhiên như không. Cô gái mặc áo tơi ở bên
cạnh thì lại rút kiếm chém một cái, chém nát bấy đạo khí cương kia.
Mí mắt Sở Hi Thanh giật một cái, lời nói hàm chứa cảm kích, chắp tay thi lễ:
“Sở mỗ cảm ơn Tả nha nội đã che chở.”
“Không có gì!” Tả Thanh Vân cười ha ha, đi qua nâng Sở Hi Thanh dậy: “Cũng
không phải ta cố ý muốn cứu ngươi, mà chỉ là không chịu nổi họ Long kia càn
rỡ ở trong Miếu thị này thôi.”
Hắn liếc mắt nhìn hai bóng người đang giao chiến trên không trung, khóe mắt
hơi giật giật, sau đó lại làm như không thấy mà cầm quạt giấy chỉ về phía lương
đình: “Huống hồ hôm nay tiểu huynh đệ đã kiếm cho ta một số tiền lớn, kim
ngạch đặt cược đã lên đến 17,000 lượng bạc.”
“Trừ đi số tiền khách thắng, cộng thêm những thứ bị hai tên khốn nạn kia làm
hỏng, thì hôm nay bản nha nội kiếm được 7,300 lượng bạc.”
Vì lẽ đó, dù hai người kia có đánh hỏng võ đài thì hắn cũng không đau lòng, võ
đài bằng đá thì đáng mấy đồng tiền?
Còn về phần tửu lâu và mấy cửa hàng ở bên cạnh thì không phải sản nghiệp của
nhà hắn, tất nhiên không cần để ý đến.
Lúc này, có một vị trung niên áo đỏ ở bên cạnh Tả nha nội lấy một xấp ngân
phiếu ra, đưa tay tay đến trước mặt Sở Hi Thanh: “Ba trận sinh tử lôi, tổng cộng
120 lượng bạc, người thắng có thể rút một phần mười từ tiền đặt cược, tổng
cộng là 850 lượng, xin mời Sở công tử vui lòng nhận cho.”
“Cái này. . .”
Sở Hi Thanh lấy làm kinh hãi, hắn nhìn xấp ngân phiếu kia, lại liếc nhìn Tả nha
nội một cái, vẻ mặt hơi chần chờ.
“Cầm đi!” Tả Thanh Vân thu quạt giấy lại, giọng nói hơi xúc động: “Tả mỗ
luôn luôn cho rằng, không có quy củ thì sẽ không thành tròn méo. Quy củ của
Miếu thị, bất cứ ai cũng không thể phá, tiểu huynh đệ ngươi cũng vậy.”
Sở Hi Thanh lại càng bội phục người này hơn, hắn tiếp nhận xấp ngân phiếu rồi
lại chắp tay: “Nha nội phóng khoáng!”
Tả Thanh Vân nghe vậy lại mỉm cười: “Chỉ là bảo vệ hai chữ ‘công đạo’ mà
thôi, bản nha nội không tập văn cũng chẳng luyện võ, nếu ngay cả hai chữ công
đạo cũng không có, thì làm sao có thể khiến cho nhiều anh kiệt ở dưới chướng
cam tâm hiệu lực cho mình được.”
Tiếp đó, hắn lại đổi giọng, ánh mắt hàm chứa vẻ gì đó mà nhìn Sở Hi Thanh:
“Tiểu huynh đệ, không biết ngươi có hứng thú đánh mấy trận sinh tử chiến vì ta
không? Bây giờ trong tay ta đang thiếu một hảo hán vô địch cửu phẩm như
ngươi.”
Sở Hi Thanh hơi sững sờ, lòng thầm nói vị này thật là thẳng thắn, vừa cho lợi
ích xong thì mời chào luôn.
Hắn hơi suy nghĩ một chút, rồi liền đáp lại: “Sở mỗ cũng có ý đó!”
Hắn ăn tủy mới biết vị, cái sinh tử lôi này, một là có thể kiếm tiền, hay là có thể
kiếm danh, quả thực là quá tuyệt vời.
Dù Tả Thanh Vân không lên tiếng mời chào, thì hắn cũng sẽ chạy đến đánh vài
trận sinh tử lôi, kiếm lấy danh vọng và tiền tài, vì vậy sao phải do dự?
Ngay khi Sở Hi Thanh nói xong, thì Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly ở bên cạnh
đều hơi thay đổi sắc mặt.
Lục Loạn Ly thầm nghĩ cái tên này thật là ngốc, ‘sinh tử lôi’ chính là một nghề
nghiệp liếm máu trên lưỡi đao.
Công nhận là Sở Hi Thanh rất mạnh ở trong hàng ngũ cửu phẩm, nhưng thế
gian này có rất nhiều thiên tài mạnh hơn hắn, có thể nói là nhiều như sao trên
trời.
Chỉ cần hắn gặp phải một người, thì sẽ mất mạng ở trên lôi đài ngay.
Tu luyện bình thường không được hay sao?
Hắn rõ ràng là có tiền đồ vô lượng, lại muốn đưa cổ đến dưới đao của người
khác làm gì.
Sở Vân Vân thì hơi cau mày liễu, sau đó lại khôi phục bình thường.
Sở Hi Thanh là nam nhân, cũng không phải là một đứa trẻ con.
Hơn nữa, võ tu bọn họ muốn leo lên đỉnh phong, thì phải mài giũa tâm cảnh
giữa sống và chết như vậy. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.