🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lý Trường Sinh vừa nói lời này, hầu như tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi,
dồn dập liếc mắt nhìn về phía Lý Trường Sinh.
Dù là mấy vị Thái sư, Thái bảo, Thái phó vẫn ung dung nho nhã kia cũng phải
ngây người.
Bọn họ đánh giá Lý Trường Sinh một phen, tựa như mới lần đầu biết vị tông
chủ Vô Tướng thần tông này vậy.
Kiến Nguyên đế ngồi trên ghế lại tức giận đến mức nở nụ cười.
Hắn biết Lý Trường Sinh là kẻ vô liêm sỉ, nhưng không ngờ lại vô liêm sỉ đến
mức này.
Người này lại nhìn chằm chằm vào cây Thiên Địa căn trong nội khố!
Sao lão già này không nói Sở Hi Thanh mất thần khí Siêu Phẩm luôn đi?
Da mặt của hắn cứng ngắc, bàn tay hơi run rẩy.
Ngay khi Kiến Nguyên đế đang suy nghĩ biện pháp để ứng đối, Thái bảo vẫn
luôn im lặng kia chợt mở miệng: “Lời này của tông chủ không khỏi gạt người
rồi. Thiên Địa căn chính là kỳ trân dị bảo trong thiên địa, tác dụng của nó không
chỉ là để thay đổi thiên phú huyết mạch, mà còn có thể cướp đoạt sự thần kỳ của
trời đất, giúp người gia tăng lực lượng huyết mạch, đánh vỡ giới hạn người và
thần, tiến vào cảnh giới Siêu Phẩm, ngoài ra còn có thể giúp võ tu tăng thêm
trăm năm tuổi thọ.”
“Vì thế, mặc kệ là nhân tộc ta hay là yêu ma Cự linh trên thế gian này, đều cực
kỳ quý trọng vật này. Nhưng số lượng Thiên Địa căn có hạn, cùng một thời đại
tuyệt đối không vượt quá chín cây. Chỉ có một cây bị tiêu hao hết, thì mới có
một cây khác xuất hiện trên thế gian.”
“Theo ta được biết, chín cây Thiên Địa căn này đều có chủ rồi, gần đây lại
không nghe nói có vị nào bước vào Siêu Phẩm. Xin hỏi tông chủ, Thiên Địa căn
trong Quy Khư là từ đâu mà đến? Lại có chứng cứ gì?”
Ánh mắt Kiến Nguyên đế hơi động, chỉ cười không nói.
Tại triều Đại Ninh, Thái sư Thái Phó Thái bảo đều là chức vụ không có thực
quyền.
Quyền lực chân chính đều nằm trong tay nội các.
Nhưng người có thể nhận ba chức vị này, đều là lãnh tụ của văn nhân trong
thiên hạ, được tất cả văn nhân tôn kính.
Bọn họ đại diện cho Nho môn, là thủ lĩnh của quan văn ngoài triều và thế gia
môn phiệt trong thiên hạ.
Nếu vị Thái bảo đương triều này đã mở miệng, vậy có nghĩa là Nho môn sẽ
không ngồi nhìn Lý Trường Sinh làm loạn.
Trong lòng Kiến Nguyên đế chẳng những không vui mừng, mà trong đáy mắt
còn lóe lên một vệt lạnh lẽo như băng.
Cõi đời này, ai cũng không muốn nhìn thấy một Huyết Nhai Đao Quân nữa xuất
hiện, dù là Nho môn cũng không ngoại lệ.
Vì vậy, Kiến Nguyên đế không hề cảm kích.
Khi Lý Trường Sinh giết đến trước Chính Hòa điện, mấy vị thủ lĩnh Nho môn
này đều không chủ động tiến vào cung.
Bọn họ khoanh tay đứng nhìn, ngồi xem hắn bị Lý Trường Sinh sỉ nhục.
Trong mắt của những người này, có từng có một quân vương như hắn?
Lý Trường Sinh cũng híp mắt lại, nhìn về phía âm thanh, hắn nhìn nhau với vị
trung niên mặc quan bào nhất phẩm đỏ rực, vẻ mặt chính trực, phong thái nho
nhã kia một chút.
Đây là Văn Định Thương Sinh – Ngụy Bách Minh.
Người này là một trong những thủ lĩnh của quan văn, tuy rằng tên không vào
Thiên Bảng, nhưng một thân tu vị lại có thể vào mười vị trí đầu Thiên Bảng.
Hai trăm năm qua, người này là cột chống trời, là định hải thần châm của triều
Đại Ninh.
Lý Trường Sinh không chỉ nhìn vị Thái bảo này.
Hắn còn nhìn mấy vị quan to nhất phẩm ở trong điện.
Nho môn không có thủ lĩnh tuyệt đối, mấy người này đều tự thành phe phái ở
trong văn đàn.
Đúng lúc này, đột nhiên có một con hạc trắng cực lớn bay từ mây xanh xuống,
chớp mắt đã hạ xuống trước cửa Chính Hòa điện.
Trên người con hạc trắng kia còn có một người, hắn khoảng ba mươi tuổi, mặc
một bộ đạo bào màu tím mạ vàng, có một cây trâm màu tím đậm nạm vàng cắm
vào mái tóc dựng đứng, ngũ quan xinh đẹp, mi mục như họa, tuấn mỹ tựa như
yêu.
Đặc biệt là đôi mắt xếch kia, tựa như ngậm lấy một lực lượng tà dị nào đó, có
vài người liếc mắt nhìn qua, liền không tự chủ được mà say mê, lạc lối trong đôi
mắt đó, có mấy người thì lại coi như rắn rết, không dám nhìn vào.
Sau khi hạc trắng hạ xuống, liền hóa thành một đoàn khói trắng, rồi biến thành
một đồng tử mũi cao mắt dài, lạnh lùng nhìn đám người bên trong đại điện.
Thanh niên kia thì lại bước nhanh vào trong điện, trên mặt lộ nụ cười: “May
quá, cuối cùng cũng coi như không đến muộn, bệ hạ vẫn còn sống. Vừa rồi, ta
nghe đệ tử bẩm báo, còn tưởng rằng bệ hạ bị Lý Trường Sinh giết chết rồi, Đại
Ninh cũng nên thay đổi triều đại rồi, làm ta giật cả mình. Đúng rồi, hình như ta
nghe thấy có người nói đến Thiên Địa căn? Là có người dùng Thiên Địa căn để
bước vào Siêu Phẩm sao?”
Tất cả mọi người trong điện nhìn thấy người này, vẻ mặt lại rất khác nhau.
Có người nhíu chặt mày, có người thì thả lỏng, có người lại hiện lên vẻ ghét bỏ.
Kiến Nguyên đế ngồi trên ghế cũng nheo mắt lại, hai tay trong tay áo lập tức nổi
gân xanh

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyenso.com

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.