Trong khi Sở MÍnh kinh ngạc, Sở Hi Thanh lại nhìn nhau với Thủy Như Ca.
“Lông mày màu tím, ngươi chính là Thủy Như Ca, các hạ muốn khiêu chiến
ta?”
Thủy Như Ca nhìn thấy Sở Hi Thanh thì cũng cảm thấy phấn chấn.
Lúc này, hắn ném chiếc đàn trước mặt cho thư đồng xinh đẹp ở sau lưng.
Người sau nhất thời thở phào một hơi, cuối cùng cũng không cần nghe loại giai
điệu tra tấn lỗ tai này nữa rồi.
Thủy Như Ca lại giơ tay lên, ôm quyền nói: “Tinh Tú tiên tông Thủy Như Ca,
chuyên đến đây để lĩnh giáo Vô Cực Đao Quân!”
Sở Hi Thanh nở nụ cười, rồi nhảy từ kiếm chu xuống.
Kiếm chu kia nhất thời ‘xoạt xoạt xoạt’, biến trở về hình dáng hộp kiếm, trông
cực kỳ đẹp đẽ.
Sở Hi Thanh thì lại đứng trước người Thủy Như Ca, hai người cách nhau
khoảng mười trượng: “Không dám nhận hai chữ Đao Quân, trước mặt nhiều đại
cao thủ như ở đây, quả thực là múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho người
trong nghề.”
“Nói đến ngươi cũng rất thú vị đấy, đi xa vạn dặm đến đây để khiêu chiến, cũng
chỉ vì mấy bài văn chương chó má của Luận Võ lâu mà thôi, là do ta cướp vị trí
Thanh Vân Tứ Thiên Quân của ngươi? Cái gọi là thiếu niên Thiên Quân, cái
xếp hạng Thanh Vân Tổng Bảng này, lại quan trọng như vậy sao?”
Thủy Như Ca nghĩ thầm, cái tên này thật là lợi hại, chỉ vài câu nói mà đã chụp
lên đầu hắn cái tiếng hám danh hám lợi rồi, cũng là hạng người ngốc nghếch, dễ
dàng bị người khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2418546/chuong-1241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.