Sở Hi Thanh thì lại hơi chần chờ, sau đó cắn răng, ánh mắt kiên quyết: “Ngoài
ra còn có một việc. Không biết thành chủ còn đồ vật có thể giải trừ độc chú
không? Sở mỗ nguyện lấy tinh huyết của bản thân để trao đổi.”
Cực Đông Băng Thành đã tích trữ ngàn năm, của cải chỉ có thể hơn Vân Hải
tiên cung.
Vấn Thù Y nghe vậy thì sững sờ.
Sau khi ngạc nhiên và vui mừng sau, nàng lại hơi cau mày: “Trong tay ta đúng
là có vài món có thể giải trừ độc chú và thần chú trên người muội muội ngươi,
đủ để nàng loại bỏ một bộ phận độc tính và nguyền rủa. Chỉ là. . .”
Nàng nhìn về nơi sâu xa trong cung, ánh mắt dị dạng: “Ngươi đã từng hỏi ý
muốn của Sở Vân Vân chưa? Nàng rất kiêu ngạo, lại có địch ý với ta, không
biết nàng có muốn dùng đồ của ta không?”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, lúc trước hắn đổi Thần Nông Hộ Tâm đan, Sở Vân Vân
có dùng không?
Nhưng tình hình bây giờ lại khác, bây giờ bọn họ đã bắt được Vân Hải tiên
cung, Sở Vân Vân chưa chắc đã đồng ý.
Nhưng hắn cũng đã nghĩ về chuyện này rồi.
Trong tiên cung không phải có một tòa bảo khố sao?
Những thứ này đều lấy từ trong bảo khố, chứ không phải của Vấn Thù Y nha!
Vẻ mặt Sở Hi Thanh thản nhiên như không: “Thành chủ nói đùa rồi, Sở mỗ
không phải trẻ con ba tuổi, cần gì phải hỏi người khác?”
“Nếu ngươi đã kiên trì. . .”
Ánh mắt Vấn Thù Y hơi động, nàng nghĩ đến vị ngọt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ba-vo-khai-hoang/2420080/chuong-1432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.