Trong phòng thẩm vấn của đội hình sự đặc biệt.
Đổng Thạc đeo găng tay, đặt quyển nhật ký màu xanh lam trở lại túi vật chứng, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Lai ngồi xe lăn phía đối diện: “Ngày hôm đó cậu đã cầm quyển nhật ký này đến gặp Lã Cường phải không?”
Phương Lai gật đầu.
“Vậy, nếu cậu dùng quyển nhật ký này uy hiếp Lã Cường, hắn ta cho người ra tay với cậu, tại sao còn để cậu giữ quyển nhật ký này?” Đổng Thạc hỏi.
“Tôi không biết.” Ánh mắt của Phương Lai dừng lại trên đôi chân của mình: “Tôi bị đánh ngất xỉu, khi tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, sau khi xuất viện, tôi mới phát hiện quyển nhật ký nằm trong balo mà tôi mà làm rơi trong rừng. Nghe nói cảnh sát đã tìm thấy balo trong lúc tìm kiếm trong rừng, sau đó giao cho cha tôi, ông ấy ném nó vào phòng tôi mà không động đến đồ bên trong.”
“Vậy là, quyển nhật ký vẫn luôn nằm trong balo của cậu?”
Phương Lai lại gật đầu.
“Balo được cảnh sát địa phương trả lại, là đồ dùng cá nhân của nạn nhân nên cảnh sát đáng lẽ phải kiểm tra. Trong danh sách vật chứng của đồn cảnh sát địa phương có đề cập đến balo, nhưng lại không hề nhắc đến quyển nhật ký.” Tăng Triết Phương vừa nhìn vừa nói.
“Tôi cũng không biết, có lẽ bọn họ bỏ sót chăng? Hoặc cho rằng đó là đồ cá nhân nên không kiểm tra?” Phương Lai nói.
Đổng Thạc và Tăng Triết Phương trao đổi ánh mắt, không nói gì thêm.
Quyển nhật ký kỳ dị chưa bị tiêu hủy, như thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-menh-tu-thoi-tuyet-dan/2705064/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.