Cố Tương là nhà hàng lấy an toàn thực phẩm làm chiêu bài, cho nên khu vực nhà bếp và khu vực khách dùng bữa chỉ cách nhau một tấm kính trong suốt. Các đầu bếp bên này thoăn thoắt đảo chảo, thái rau trong làn khói thơm ngào ngạt, thực khách bên kia vừa ăn vừa nhìn, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ bình phẩm những người đội mũ trắng đeo khẩu trang đến mặt cũng chẳng nhìn rõ, mỗi người đều giống như giám khảo của một cuộc thi nấu ăn. Lư Linh Vận đến giúp việc chính là thuộc phe mũ trắng khẩu trang.
Vừa bày xong một đ ĩa thức ăn đã xào lên bàn, quay đầu lại, Lư Linh Vận liền nhìn thấy ông chủ Cố Tương đang đi tới, cùng với cánh tay phải bó bột của ông.
“Tiểu Lư, thật ngại quá, ngày lễ mà vẫn không để cháu nghỉ ngơi.” Ông xoa xoa gáy cười trừ: “Lão Trần về quê rồi, bếp vốn đã hơi thiếu người, cộng thêm ngày lễ khách khứa đông đúc. Vốn dĩ chú nghĩ tự mình xuống bếp là giải quyết được vấn đề, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.” Ông chỉ vào cánh tay của mình: “Nếu thiếu nhân viên phục vụ thì không sao, một tay vẫn có thể bưng bê được, nhưng đầu bếp thì cháu cũng hiểu rồi đấy. Tạm thời thật sự không tìm được người, cho nên chỉ có thể làm phiền cháu thôi.”
“Không phiền.” Lư Linh Vận vừa trả lời, đầu cũng không ngẩng lên, vừa đưa đ ĩa thức ăn cho đồng nghiệp bên cạnh, rõ ràng là biểu cảm “Cháu đang rất bận, ông chủ có thể đợi lát nữa rồi trò chuyện được không?”.
Nhưng ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-menh-tu-thoi-tuyet-dan/2705092/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.