Lên xe, Bách Thời Ngôn day day huyệt thái dương, trông có vẻ rất mệt. Cốc Trạch vẫn cố gắng khuyên:
“Một mình tôi thật sự có thể tự đi về được mà.”
Bách Thời Ngôn thản nhiên đáp:
“Tự mình ra nhà ga còn có xác suất mất tích. Mấy hôm trước còn đi ăn xiên nướng bên đường ngay sau khi chạy marathon, lời cậu nói không có chút đáng tin nào.”
… Mà đúng là thật.
Hồi trước, Bách Thời Ngôn bận nghiên cứu khoa học đến mức không có thời gian đưa hắn ra nhà ga, đành bảo hắn tự đi xe.
Nhưng Cốc Trạch đi taxi thì thấy đắt tận cả trăm nghìn nên bảo tài xế dừng ở trạm tàu điện ngầm rồi tự đi tiếp.
Kết quả là đi nhầm hướng, đến một nơi không biết tên, còn ngơ ngác ra khỏi trạm. Sau một hồi tra cứu mới tìm lại được đường, lỡ cả chuyến tàu cao tốc, phải đổi vé ở ga, sau đó đến ký túc xá của Bách Thời Ngôn tá túc một đêm.
Cuối cùng chẳng tiết kiệm được gì, còn tốn thêm gấp đôi tiền xe.
Mặc dù họ chia tay gần ba năm, hắn cũng đã học được cách sống độc lập từ lâu. Nhưng... chuyện tự về thì hắn còn có thể đảm bảo, chứ chuyện ăn uống thì đúng là không đáng tin lắm, bởi vì hắn không quản được miệng, cũng không kiểm soát nổi chân mình.
Không khí trong xe có phần trầm lặng. Một lát sau, Bách Thời Ngôn thở dài:
“Đừng nghĩ nhiều. Tôi cũng phải về nhà ăn cơm mà.”
Về đến nhà, Bách Thời Ngôn đặt bữa trưa lên bàn, Cốc Trạch thấy có hai phần, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-ban-trai-cu-den-kiem-tra-phong/2920599/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.