Nhưng Cốc Trạch lại dừng động tác ăn, nói: "Anh không ăn cứ nhìn tôi ăn, cảm giác như vậy rất kỳ quái."
"Vì sao lại kỳ quái?"
Cốc Trạch đưa ra một ví dụ mà hắn cho rằng học bá sẽ hiểu: "Anh có thích để người khác vây xem anh làm bài tập không?"
"Không đáng nói."
Cốc Trạch: "..."
Dòng suy nghĩ của học bá có lẽ không giống hắn lắm.
Nhưng có lẽ là nhìn ra Cốc Trạch không tự nhiên, Bách Thời Ngôn cũng bắt đầu cúi đầu ăn. Cốc Trạch thở ra một hơi, cũng tiếp tục ăn.
Họ đang ăn, cửa lại có hai nam sinh đi vào. Một trong số đó hơi cao hơn khoác vai nam sinh còn lại. Cả hai đều mặc đồng phục học sinh, rõ ràng là học đệ nhỏ hơn họ mấy khóa.
Cốc Trạch nhìn hai người họ một lát, nói nhỏ: "Có lẽ là vì tôi đã tốt nghiệp, bây giờ tôi nhìn họ bỗng nhiên có cảm giác như học sinh lớp lớn, cứ như thể tôi lớn hơn họ rất nhiều vậy."
Khi nhảy ra khỏi vòng tròn cấp ba rồi nhìn học sinh cấp ba, bỗng nhiên có ảo giác hắn rất trưởng thành.
Nói đến chỗ này, hỏi Bách Thời Ngôn: "Anh xem tôi có phải cũng có cảm giác như vậy không?"
"Cảm giác gì?"
"Cứ như lúc anh đến trường diễn thuyết, nhìn nhóm học sinh cấp ba như chúng tôi, có phải có cảm giác chúng tôi đều rất trẻ trung, rất non nớt không?"
"Tuổi trẻ rất tốt."
Cốc Trạch cười một tiếng: "Ý anh là anh không trẻ sao?"
Bách Thời Ngôn nhìn Cốc Trạch cười rất đắc ý, rất ngang ngược, rất tùy hứng.
"Không liên quan gì đến tôi, chỉ là trần thuật một sự thật."
"Được rồi." Cốc Trạch tiếp thu cách nói này, ngược lại tò mò hỏi: "Lên đại học là cảm giác thế nào, tôi thấy nhiều người nói cũng chỉ là vậy thôi, vẫn phải học hành chăm chỉ, cũng không có quá nhiều tự do."
"Lên đại học..." Bách Thời Ngôn trầm ngâm một lát, trả lời: "Quả thực có thể tự do hơn rất nhiều, nhưng cũng rất bận. Nếu muốn chăm chú học tập thì chỉ cần chăm chú học tập. Nếu muốn phân tâm làm những chuyện khác, cũng có rất nhiều chuyện thú vị có thể làm. Nhưng cá nhân tôi đề nghị vẫn là cố gắng học tập."
Cốc Trạch cười trả lời: "Đúng là điều học bá sẽ nói cố gắng học tập."
Bách Thời Ngôn ăn xong đặt đũa xuống, giả vờ vô tình hỏi: "Tại sao cậu không đăng ký trường ở thành phố B?"
"Bởi vì không thi nổi chứ sao." Cốc Trạch trả lời: "Với thành tích của tôi, có thể vào được trường trong tỉnh đã là may mắn lắm rồi.”
Nói xong hắn mới nhớ đến, Bách Thời Ngôn hình như trước đây đã nói với hắn bảo hắn thi đại học ở thành phố B. Hắn liền buột miệng nói tiếp: "Đáng tiếc phụ lòng kỳ vọng của anh lúc đó rồi."
Bách Thời Ngôn "Ừ" một tiếng, không nghe ra là ngữ khí gì.
Cốc Trạch cũng đã ăn xong, đặt đũa xuống nhìn Bách Thời Ngôn: "Dường như anh rất ngại ngùng, tại sao lại chủ động tìm tôi?"
Tay Bách Thời Ngôn buông thõng bên người, nắm tay rồi lại buông ra mấy lần, cuối cùng vẫn không nói ra được.
Anh là một người không giỏi biểu đạt, nhưng ngược lại, Cốc Trạch dường như rất giỏi điều đó.
Anh chỉ nói: "Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi."
Cốc Trạch đi theo, nhìn thấy hai nam sinh ở bàn bên cạnh ngồi rất gần nhau, một trong hai nam sinh cầm muỗng đút đồ ăn cho nam sinh còn lại.
Hắn thì thầm nhỏ giọng: "Tình cảm tốt thiệc."
Ra khỏi quán cơm nhỏ, Bách Thời Ngôn bỗng nhiên nói với hắn: "Cậu không nhìn ra sao?"
"Nhìn ra cái gì?"
"Họ là một đôi."
Cốc Trạch kinh ngạc nhìn Bách Thời Ngôn.
Hắn nông cạn, hắn thật sự không nghĩ đến phương diện này, hay nói cách khác trong đầu hắn không có sợi dây này.
Hiện tại thông tin đều rất bùng nổ, hắn thỉnh thoảng cũng nghe các bạn học khác nói hai nam sinh cũng có thể 'in relationship', nhưng hắn vẫn không làm sao thấy nên quên mất chuyện này, không ngờ bị Bách Thời Ngôn nhắc đến.
"Làm sao anh biết?" Cốc Trạch thán phục: "Anh mang theo kính hiển vi sao?"
Bách Thời Ngôn ho khan hai tiếng. Không hiểu tại sao, đối diện với ánh mắt ngây thơ và đơn thuần như vậy, anh không nói ra được những tâm tư của mình.
"Rất dễ dàng." Anh nói lấp lửng: "Bình thường hai nam sinh cũng sẽ không đút đồ ăn cho nhau ăn."
Cốc Trạch nghĩ một lát, hắn quả thực không đút cơm cho bạn học nam của mình bao giờ.
"Quả thật, xem ra tôi là nam sinh bình thường."
Bách Thời Ngôn nghiêng đầu nhìn Cốc Trạch, anh muốn làm cho đối phương trở thành nam sinh không bình thường.
Hai người đi ra khỏi quán ăn nhỏ, Bách Thời Ngôn liền hỏi hắn: "Ăn no chưa?"
Cốc Trạch gật đầu: "No rồi nha, đương nhiên có lẽ vẫn có thể ăn thêm chút đồ ăn khuya."
"Không nên ăn quá no, không tốt cho cơ thể." Bách Thời Ngôn nói, sau đó chỉ vào khu trò chơi điện tử phía trước: "Muốn đi chơi không?"
Cốc Trạch không chút do dự mà nói: "Muốn."
Thi đại học qua đi, trước khi lên đại học, thời gian tự do tốt như vậy hắn làm sao có thể lãng phí, đương nhiên phải chơi cho đủ.
Bình thường hắn đi chơi một mình cảm thấy vô vị. Hiện tại có người đi cùng, hắn đương nhiên muốn chơi cho đã mới phải.
Trong khu trò chơi điện tử, Bách Thời Ngôn đi đổi xu một chút. Hai người đứng trước máy game thùng hoài cổ, Cốc Trạch đề nghị chơi Quyền Vương, tiện thể hỏi Bách Thời Ngôn: "Trước đây anh chơi chưa?"
"Chưa." Bách Thời Ngôn nói: "Vẫn không có cơ hội."
Cốc Trạch vô cùng phấn khởi: "Vậy tôi dạy cho anh."
Hắn giải thích một chút thao tác cho Bách Thời Ngôn, sau đó cùng nhau đánh.
Ván đầu tiên, Cốc Trạch chiếm ưu thế về thao tác thành thạo, thắng Bách Thời Ngôn.
Nhưng đến ván thứ hai hắn xong đời luôn.
Hắn không biết Bách Thời Ngôn làm thế nào mà trong thời gian ngắn như vậy mà đã thao tác rất mượt, ấm ức một trận ấn loạn, hắn trực tiếp thua.
Hắn trầm mặc hai giây, không chịu thua tự nói: "Tiếp, tiếp tục."
Nhưng tiếp tục mấy ván kết quả cũng y như vậy, hắn bị Bách Thời Ngôn hành hạ, hành hạ rất thảm.
Thấy rõ sự chênh lệch thực lực của hai bên càng ngày càng lớn, Cốc Trạch dù không cam tâm cũng chỉ có thể thừa nhận, hắn không đánh lại Bách Thời Ngôn.
"Anh có phải lén lút luyện qua không?" Cốc Trạch nhìn Bách Thời Ngôn hỏi: "Nếu không tại sao lại lợi hại như vậy?"
"Không có." Bách Thời Ngôn phủ nhận: "Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, cũng là lần đầu tiên tôi chơi loại trò chơi này."
Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên anh làm chuyện khác người như vậy. Anh, người vẫn luôn là học sinh giỏi, thắng vô số bạn học trên cuộc đua học tập, lại chạy đến khu trò chơi điện tử chơi game.
Nhưng nếu chuyện này là cùng làm với Cốc Trạch, thì cảm giác này cũng không tệ.
"Ôi, anh nhất định là một thiên tài về game." Cốc Trạch thở dài nói: "Người mới học mà đã lợi hại như vậy, hay là nói người học giỏi thì học những chuyện khác cũng trở nên rất nhanh?"
Hắn lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng anh chơi thật sự rất lợi hại. Nếu tôi nhận thức anh sớm hơn, tôi có thể dẫn anh đánh bại tất cả bạn học lớp tôi, anh nhất định không có đối thủ."
Bách Thời Ngôn cảm thấy Cốc Trạch đang khen anh, tuy rằng anh cũng không cảm thấy chơi game giỏi là chuyện gì đáng kiêu ngạo, nhưng lời khen của Cốc Trạch lại làm cho anh rất vui vẻ.
Anh cố gắng không tiết lộ một tia tâm tình nào, nhưng khóe môi nhếch lên vẫn cho thấy sự hài lòng trong lòng anh.
"Bây giờ nhận thức cũng không muộn." Bách Thời Ngôn hơi có chút kiêu ngạo, lại có chút rụt rè nói nhỏ: "Nếu cậu đồng ý, tôi có thể dạy cậu chơi. Cái này có chiến thuật và kỹ xảo thao tác."
Cốc Trạch trợn mắt há hốc mồm: "Chơi game còn cần chú ý cái này à..."
Bách Thời Ngôn gật đầu: "Đương nhiên, làm bất cứ chuyện gì đều có quy tắc và phương pháp."
"... Tôi chỉ muốn chơi game dễ dàng một chút thôi." Cốc Trạch nói: "Chúng ta đi chơi cái khác đi."
Bách Thời Ngôn có chút mất mát, nhưng rất nhanh anh đi theo bên cạnh Cốc Trạch để xem những trò khác.
Đi ngang qua máy gắp thú, Cốc Trạch chỉ vào nói: "Loại đồ chơi này tôi trước đây từng thử mười xu, không gắp được gì cả. Tôi đã đến mấy lần mà không thấy ai gắp được, tôi nghi ngờ có phải là lừa tiền không."
"Tôi thử xem." Bách Thời Ngôn vừa nói vừa nhét xu.
Nhét xu xong anh hỏi: "Cậu thích con nào?"
"Tôi?" Cốc Trạch nghĩ một lát: "Không hẳn là thích con nào. Thực ra tôi không hứng thú với đồ chơi thú bông lắm, chỉ là cảm thấy gắp thú rất có tính thử thách nên luôn muốn gắp được một con, dù vậy vẫn không gắp được thì lại cảm thấy thiếu thiếu."
"Tôi giúp cậu gắp." Bách Thời Ngôn hỏi lại lần nữa: "Không có con nào ưng ý sao?"
"Nếu muốn tôi chọn, thì con hổ con đi." Cốc Trạch trả lời: "Trông thật đáng yêu, lại có chút uy phong lẫm liệt."
"Biết rồi."
Bách Thời Ngôn điều chỉnh góc độ, bắt đầu lần gắp thú đầu tiên.
Càng máy chạm vào người thú bông hổ, vồ một lúc, tóm được đầu con hổ, sau đó không tiếp tục nâng lên.
Hai lần thử sau đó cũng đều trượt.
Cốc Trạch thấy thế nói: "Quên đi đừng gắp nữa, cái này rất lãng phí tiền, gắp thêm mấy lần nữa đủ mua một con rồi."
"Không sao, lát nữa được ngay." Bách Thời Ngôn vừa nói vừa tập trung tinh thần nhìn chằm chằm máy gắp thú, lại nhét một xu, di chuyển càng máy, không ngừng điều chỉnh góc độ, dường như đang tính toán cái gì.
Càng máy vồ xuống, Cốc Trạch nhìn thấy cái càng máy kia thẳng tắp tóm được toàn bộ đầu con hổ, thuận lợi đem thú bông hổ tóm ra khỏi một đống thú bông.
"Anh thật lợi hại!" Cốc Trạch thán phục: "Cái này mà cũng gắp được."
"Có thể tính toán góc độ." Bách Thời Ngôn đưa thú bông hổ cho Cốc Trạch: "Tính toán nhiều lần là biết thôi."
"Không ngờ đặc tính học tập của học bá như các anh cũng có thể ứng dụng như thế." Cốc Trạch cầm thú bông hổ xoa nhẹ nhiều lần, ánh mắt sáng long lanh mà nhìn Bách Thời Ngôn: "Thật sự rất cảm ơn anh, anh thật lợi hại, học cái gì cũng rất nhanh."
Bách Thời Ngôn cố gắng rụt rè nói: "Cũng tạm thôi."
"Anh là người tốt thật, mời tôi ăn còn =gắp thú cho tôi." Cốc Trạch khen: "Không ngờ học trưởng anh lại là người tốt như vậy."
Trong khu trò chơi điện tử náo nhiệt, Bách Thời Ngôn nghe xong nhiều lời khen của Cốc Trạch như vậy, cuối cùng vẫn không giữ được vẻ lạnh lùng, để lộ một nụ cười nhẹ.
Cốc Trạch nhìn thấy nụ cười đó, lại như phát hiện tân châu lục mà nói: "Thực ra anh cười lên sẽ trông trẻ hơn rất nhiều, giống như không lớn hơn tôi bao nhiêu, chất học sinh rất đậm."
"Răng rắc" một tiếng, nụ cười của Bách Thời Ngôn có chút vết rạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Cốc Trạch: Xin mời gọi tôi là tiểu cao thủ phá hoại bầu không khí.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.