Trong mắt Diêm Mặc nhảy nhót ánh quỷ hỏa màu vàng sẫm, cô nhìn về phía Kỷ Thù, im lặng không nói gì.
Lực đạo trên tay Kỷ Thù mạnh thêm một chút, anh là người từng trải, pháo lửa ở Syria, người tị nạn bỏ trốn, xác chết nằm la liệt. Nhưng anh chưa từng nhìn thấy quỷ sai thu hoạch linh hồn thực sự – vị thần đến từ địa ngục.
Thì ra quỷ thần là như vậy. Gương mặt xinh đẹp, khí chất hừng hực. Trong mắt anh tràn đầy kinh hãi, một lúc lâu sau, anh ta mới hỏi: “Cô là quỷ sai à?”
“Đúng.” Diêm Mặc mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo thấu xương. Cô mượn lực của Kỷ Thù, kéo anh về phía mình một chút, bên tai anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ chuyện này anh không cần thiết phải nói với người khác.”
Hơi thở của Diêm Mặc phả vào vành tai anh, tai anh lập tức như đông lại vì băng giá, anh liếc xéo Diêm Mặc, phát hiện khóe môi cô có thêm một nụ cười.
Thế là, anh cũng cười, ngông cuồng và ngạo mạn: “Tôi có thể nói với ai?” Anh nhìn về phía Quý Trạch không xa: “Anh ta sao?”
Diêm Mặc nghe xong, không cười cũng không giận, cô buông Kỷ Thù ra, tay đút túi.
Lúc cô thu đứa bé này, bị Kỷ Thù cắt ngang, chỉ đành dùng âm khí phong ấn linh hồn của đứa bé vào trong chiếc bình nhỏ.
Dùng âm khí cũng tổn hại đến thân xác. Cô bây giờ rất yếu, cũng thực sự lười nói gì với Kỷ Thù.
Quý Trạch chậm rãi đi tới, ánh mắt từ Kỷ Thù trượt đến người Diêm Mặc. Diêm Mặc cúi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-si-diem-la-dai-ma-vuong/2687144/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.