“E là Liệt Dương Tông đã nhận được tin tức”.
Bên trong xe kéo, Sở Dao không ngừng nhìn xung quanh, lộ vẻ bất an.
“Không có việc gì”.
Sở Ninh mỉm cười.
Hắn đi trăm dặm là để thanh toán nợ nần.
Dù Liệt Dương Tông có lấy ra sức mạnh của toàn tông cũng không thể ngăn cản hắn.
Vẻ thong dong của Sở Ninh làm Sở Nguyên cười to.
Ông không hỏi cảnh giới của Sở Ninh, nhưng trong lòng mơ hồ có vài suy đoán.
…
Trong Liệt Dương Quận, có một dãy núi cỏ cây tươi tốt.
Xuyên qua tầng sương mù mờ mịt, có thể thấy dãy nhà được xây dựa lưng vào núi. Gần cung điện, hạc trắng nhẹ nhàng nhảy múa, cỏ ngọc lan tràn, cảnh tượng như hang động thần tiên.
Nơi này chính là Liệt Dương Tông.
Đằng trước sơn môn hùng vĩ, ba trăm đệ tử Liệt Dương Tông sừng sững đứng đó.
Hôm qua, chuyện của Sở gia đã khiến Liệt Dương Tông chấn động.
Hiện tại.
Người của Sở gia còn dám để Lữ Thạch kéo xe, đi thẳng đến Liệt Dương Tông.
Không thèm quan tâm đ ến việc huynh trưởng của Lữ Thạch đã trở thành Thiếu tông chủ Liệt Dương Tông.
Dù có là một đệ tử bình thường, việc này cũng là nỗi nhục của Liệt Dương Tông.
“Đến rồi!”
Chợt, tiếng nói vang lên.
Phía trước, trên con đường nhấp nhô, lá rụng đầy đường bị gió lớn cuốn bay lên không trung.
Một chiếc xe kéo đi tới, ánh nắng vương vãi, chiếu sáng rạng rỡ.
Nhân Đồ như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bac-vuong-yeu-nghiet-sieu-pham/1147332/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.