Nhìn thấy bốn tăng nhân mặc áo bào xám nhẹ nhàng rời đi, bốn người bọn họ thở một hơi dài nhẹ nhõm, cả người ngã xuống, nằm trên đất, ngay cả động cũng không muốn động.
Hồi tưởng lại tình cảnh vừa nãy, quá mức mạo hiểm, hầu như không còn cái mạng nhỏ nữa.
- Ài... vị Bách phu trưởng này của chúng ta…
Ninh Trọng Viễn lắc đầu bất đắc dĩ thở dài.
Ninh Bá Viễn nói:
- Ngươi muốn nói cái gì vậy?
Ninh Trọng Viễn than thở:
- Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị hắn chơi đùa tới chết!
- Lời ấy của Trọng Viễn huynh nghĩa là sao?
Đổng Kỳ Phi vội hỏi.
Hắn ăn linh dược vào, lại thêm linh khí của Sở Ly hỗ trợ lẫn nhau, thương thế lập tức giảm nhiều, cảm giác như từ trong địa ngục trở lại nhân gian, cảm thấy còn sống thật là tốt, cho nên đối với chuyện gì cũng có hứng thú dạt dào.
- Quên đi!
Ninh Trọng Viễn vung vung tay, không muốn nhiều lời.
- Có cái gì thì nói đi, sau này chúng ta đã cùng ăn cơm trong một cái nồi rồi.
Đổng Kỳ Phi vội nói.
Dương Tông Văn nói:
- Trọng Viễn huynh cảm thấy Bách phu trưởng đã sớm đến đây, vẫn ở bên cạnh xem trò vui đúng không?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Ninh Trọng Viễn hỏi.
Dương Tông Văn gật đầu nói:
- Rất có thể.
- Tại sao?
Đổng Kỳ Phi có chút không rõ hỏi, sau đó hắn lập tức vỗ đầu một cái, cười lên ha hả.
Hắn nhớ tới lời của Sở Ly, muốn bọn họ đi ở phía sau lưng huynh đệ Ninh Thị,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-bao-tong-quan/980597/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.