Tại một ngôi làng bị hủy diệt, những người còn sót lại đang quây quần bên một mâm cơm cùng vị khách lạ.
Thiếu nữ 15 tuổi cùng những đứa em của mình được ăn uống một bữa no nê , thật sự thỏa mãn.
Kể từ sự kiện khủng khiếp ấy xảy ra đến giờ, họ chưa một lần được một bữa cơm no.
Hôm nay ai nấy cũng đều ăn thật nhiều, ăn nhiều nhất có thể, hưởng thụ một lần cảm giác xa hoa.
Bọn họ cười nói vui vẻ, ăn uống thoải mái không phải nhường nhịn người khác vì thức ăn quá nhiều.
Trong tứ khoái thì cái ăn đứng đầu, niềm hạnh phúc lan tỏa trong mỗi trái tim của những con người ở đấy.
Vạn Vân Phong lẳng lặng quan sát mọi người, trong lòng vui vẻ, bởi vì mình đã mang được niềm vui đến cho người khác.
Hắn vừa chung vui với đám trẻ, vừa suy nghĩ hình thành những kế hoạch cho tương lai.
Sau khi bữa cơm ăn xong, mọi người đều vào việc dọn dẹp, những đứa trẻ tật nguyền cũng tham gia.
Bọn nhỏ bị khiếm khuyết thì làm theo khả năng của chúng , không đứa nào chịu ngồi không.
Một đứa trẻ nhìn vào nồi thịt luộc và hỏi.- " đại ca , số thịt dư này phải làm thế nào?"Có lẽ đã lâu lắm rồi chúng không có những thứ dư thừa để xử lý sau bữa ăn.
Vân Phong mỉm cười nói.- " hãy gói lại để buổi tối ăn tiếp, chúng ta sẽ dùng nó làm bữa tối"Bọn nhỏ cười toe toét, chạy đi lấy lá chuối.
Và thế là bọn chúng dùng lá chuối để gói lại những miếng thịt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-dao-su/2503117/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.