🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Cù Cẩm nghĩ, có lẽ nàng nên xuất cung một chuyến, mời đại phu về xem mạch, xem mạch tượng đã vững vàng hay chưa, hài tử có khỏe mạnh hay không, rồi hỏi thêm một số điều cần kiêng kị, có như vậy nàng mới yên tâm phần nào.

Có lẽ nàng nên nói cho hắn biết, dù sao hài tử trong bụng cũng đã lớn rồi, hắn cũng không thể nào bắt nàng bỏ nó được.

Nhưng mang thai thật sự là quá vất vả, nàng ăn không ngon, ăn xong lại muốn nôn, còn phải giấu giếm mọi người, thật sự là mệt mỏi vô cùng.

Nhất là mỗi sáng sớm thức dậy, cả người nàng đều rất choáng váng, chỉ muốn ngủ thêm một chút, nhưng nàng không thể, mỗi ngày thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu là quy củ bất thành văn rồi.

Chỉ là nàng cảm thấy sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, hay là nói ra hết đi, mặc kệ mọi chuyện, nàng cần được nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu cứ tiếp tục mệt mỏi thế này, sợ là sẽ ảnh hưởng đến hài tử, nàng nhịn không được mà ngáp liên tục mấy cái.

Trúc Thanh đứng bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng: "Nương nương, nô tỳ thấy gần đây người có vẻ ốm yếu hơn trước, người có chỗ nào không khỏe thì cứ nói với nô tỳ, đừng giấu trong lòng."

Cù Cẩm đưa tay vu.ốt ve mái tóc đen nhánh của Trúc Thanh: "Ngốc ạ, ta không sao, đi thôi, đến Từ Ninh điện."

.

Cù Cẩm còn chưa bước vào cửa Từ Ninh điện đã bị hai cung nữ chặn lại, đây chính là hai cung nữ bên cạnh Dư Thao.

"Làm càn, lũ nô tài các ngươi thật to gan, người nào cũng dám chặn đường Hoàng hậu, nếu kinh động đến Hoàng hậu nương nương, các ngươi có mười cái đầu cũng không giữ nổi." Lần trước Trúc Thanh đã không vừa mắt hai cung nữ này rồi, dám cướp bức tranh thêu của nương nương nàng, bây giờ bắt được cơ hội, nàng ta nhất định phải dạy dỗ bọn chúng một bài học.

Trúc Thanh quay sang hai thái giám đi sau lưng: "Hai người các ngươi còn đứng đó làm gì, lôi hai ả nô tài dám cả gan chắn đường Hoàng hậu nương nương ra ngoài xử lý cho ta, đừng để bọn chúng làm bẩn mắt Hoàng hậu."

"Vâng." Hai thái giám cung kính đáp.

Hai cung nữ kia vội vàng quỳ xuống đất, đồng thanh nói: "Hoàng hậu nương nương tha mạng, chúng nô tỳ chỉ là phụng mệnh Hoàng thượng, mời nương nương đến thiên điện, Hoàng thượng đang đợi người ở đó."

Trúc Thanh liếc xéo một cái, lời này nghe sao mà chói tai thế, Hoàng thượng sao có thể phái hai cung nữ không ra gì đến mời Hoàng hậu nương nương chứ, hơn nữa bọn họ lại là người của Dư tiểu thư, cả ngày chỉ biết tác oai tác quái ở Từ Ninh điện này, còn dám lấy danh nghĩa Hoàng thượng ra hù dọa người khác, chuyện này thật sự là rất kỳ lạ.

Trúc Thanh ghé sát tai Cù Cẩm, nhỏ giọng nói: "Nương nương, người đừng nghe bọn chúng nói linh tinh, nói không chừng là chủ tử nhà bọn chúng lại giở trò gì đó, cứ đánh chết bọn chúng là xong chuyện, đỡ cho ả ta cứ tưởng nương nương hiền lành mà ngày ngày đến trước mặt người làm loạn. Nương nương cứ đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu đi, chuyện ở đây cứ giao cho nô tỳ."

Nghe vậy, Cù Cẩm giật mình, hai cung nữ này tuyệt đối không dám lấy danh nghĩa Hoàng thượng để triệu nàng đến đây, đây chính là tử tội. Nàng nhìn biểu cảm của hai cung nữ, tuy rằng đang quỳ trên mặt đất nhưng lại có vẻ đắc ý.

Cù Cẩm thầm cảm thấy bất an, con người ta không thể nào sống mà không có chút hiếu kỳ, xem ra hôm nay nàng phải đi xem thử, xem thử rốt cuộc là có chuyện gì.

Cù Cẩm thản nhiên nói: "Đứng lên đi, dẫn đường cho ta, nếu các ngươi dám lừa gạt ta, ta sẽ lấy đầu các ngươi."

"Hoàng hậu nương nương, cho chúng nô tỳ mười lá gan chúng nô tỳ cũng không dám lừa gạt người, nương nương cứ đi theo chúng nô tỳ là được."

Dứt lời, hai cung nữ liền đi trước dẫn đường, không bao lâu đã đến một thiên điện bên cạnh Từ Ninh điện.

Cù Cẩm mang theo Trúc Thanh bước vào trong, những người còn lại đều ở bên ngoài chờ.

Không biết vì sao, vừa bước vào cung điện xa lạ này, mí mắt Cù Cẩm liền giật giật liên hồi, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác bất an khó tả, hơn nữa còn có một loại cảm giác ngột ngạt khó chịu.

Đi đến trước cửa phòng, hai cung nữ kia liền lên tiếng: "Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đang ở bên trong chờ người, chúng nô tỳ xin phép lui xuống trước." Dứt lời, hai cung nữ liền lui xuống.

Cù Cẩm nhìn cánh cửa phòng đóng chặt trước mặt, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, nàng quay sang nói với Trúc Thanh: "Muội ở ngoài này đợi ta, ta vào trong một lát là ra ngay."

"Nương nương, hay là để nô tỳ đi theo người, nô tỳ không yên tâm."

Trúc Thanh lắc đầu, nàng không đồng ý.

"Ngốc ạ, trong này chẳng lẽ còn có yêu quái, có thể ăn thịt ta hay sao, ta vào xem thử xem hai người kia có lừa ta hay không." Cù Cẩm nói xong liền đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào phòng, một mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi, Cù Cẩm nhíu mày, gian ngoài không có một bóng người, đồ đạc cũng rất đơn giản, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn hết, ánh mắt nàng dừng lại trên tấm bình phong đặt giữa phòng.

Tấm bình phong rất lớn, dài khoảng năm mét, gần như ngăn cách hoàn toàn gian trong và gian ngoài.

Trên bình phong không có hoa văn gì cả, chỉ là một màu trắng tinh khiết, xuyên qua lớp vải mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, có lẽ đó mới chính là bức tranh được vẽ trên bình phong.

Cù Cẩm đứng bên ngoài bình phong, xuyên qua lớp vải mỏng, nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, người nằm trên giường không ai khác chính là Tiêu Trình, chỉ cần nhìn thoáng qua nàng cũng có thể nhận ra.

Nhưng người nằm bên cạnh hắn lại là Dư Thao, tim Cù Cẩm như thắt lại, nàng cảm thấy khó thở, đầu óc trống rỗng, trong lòng dâng lên một nỗi đau nhói không sao tả xiết.

Không, không thể nào, nàng nhắm chặt mắt, sau đó lại mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi!

Lúc này, người bên trong bình phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười đắc ý, sau đó lại nằm xuống.

Cù Cẩm cảm thấy choáng váng, nàng vô thức đưa tay vịn vào bình phong, ai ngờ cả người nàng ngã về phía trước, kéo theo cả tấm bình phong đổ xuống.

"Rầm" một tiếng vang lớn.

Tấm bình phong đổ xuống đất, phá vỡ sự im lặng trong phòng.

"A..." Dư Thao kêu lên một tiếng sợ hãi.

Tiêu Trình bị đánh thức, hắn ôm đầu, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, hắn nhìn sang Dư Thao đang ngồi bên cạnh, trong nháy mắt nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

Ánh mắt Tiêu Trình lạnh lùng đáng sợ, hắn siết chặt tay, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.

Nhịn, nhịn, hắn phải nhịn, nhưng hắn không nhịn được nữa rồi, Tiêu Trình bật dậy khỏi giường.

Dư Thao nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Trình liền sợ hãi co rúm người lại, rúc vào một góc giường.

Tiêu Trình bước đến, túm lấy tay Dư Thao, nhấc bổng nàng ta lên rồi hung hăng ném xuống đất, ả ta dám tính kế hắn, thật sự là chán sống rồi.

Dư Thao đau đến mức không nói nên lời, máu tươi trong miệng không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả một mảng sàn, nàng ta còn chưa kịp định thần.

Tiêu Trình lại túm lấy Dư Thao, hung hăng ném nàng ta xuống đất lần nữa.

Cả người Dư Thao đau đớn, hai mắt như tối sầm lại, nàng ta chỉ muốn được ở bên cạnh hắn, có gì sai chứ, tại sao hắn lại đối xử với nàng ta như vậy, nàng ta yêu hắn như vậy, nhưng đổi lại là sự chán ghét của hắn, nàng ta thật sự không cam tâm.

"Hoàng thượng, xin người hãy tha cho nàng ấy."

Lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu từ bên ngoài bước vào, bà ta đã tính toán thời gian từ trước, hôm nay bà ta cố ý đến đây, cho dù Hoàng thượng có thật sự sủng hạnh Dư Thao hay không thì hắn cũng phải chịu trách nhiệm với nàng ta, phải nghe theo sự sắp xếp của bà ta. Dư gia cũng không phải là dòng họ tầm thường, xét về thân phận hay huyết thống đều không thua kém gì nhà võ tướng kia.

Thế nhưng, khi Thái Hoàng Thái Hậu bước vào trong điện, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bà ta suýt chút nữa thì ngất xỉu. Dư Thao là đứa con gái duy nhất của Dư gia, lại là con gái được sinh ra khi đã lớn tuổi nên được cưng chiều từ nhỏ, nhìn thấy nàng ta thoi thóp, sắp chết đến nơi.

Thái Hoàng Thái Hậu như nghẹn thở, bà ta chưa từng thấy Tiêu Trình đáng sợ như vậy, điên cuồng như vậy, như biến thành một con người khác.

Tiêu Trình lại bước về phía Dư Thao, nàng ta sợ hãi đến run người, nhìn thấy Thái Hoàng Thái Hậu, nàng ta liền bật khóc nức nở.

Thái Hoàng Thái Hậu vội vàng chạy đến che chắn trước mặt Dư Thao, nói: "Nếu hoàng thượng muốn giết nó thì hãy bước qua xác lão thân trước."

Nghe vậy, Tiêu Trình bỗng nhiên tỉnh táo lại, hắn lạnh lùng nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, nói: "Lời trẫm nói, chẳng lẽ Thái Hoàng Thái Hậu không hiểu sao?"

Nghe lời nói lạnh nhạt của Tiêu Trình, Thái Hoàng Thái Hậu giật mình, từ trước đến giờ hắn chưa từng dùng giọng điệu này để nói chuyện với bà.

Chẳng lẽ bà đã sai rồi, đứa cháu trai này trời sinh đã máu lạnh vô tình, giết người không chớp mắt, bà ta đây là dẫn sói vào nhà, người mang điềm gở này quả nhiên sẽ không mang đến điều gì tốt đẹp.

"Là lão thân sai rồi, nhưng nó là người của Dư gia, nếu Hoàng thượng không tha cho nó một con đường sống, vậy lão thân xin được chết ở đây."

Dư Thao vẫn không cam lòng, rất không cam lòng, tối qua nàng ta vì quá vui mừng mà không ngủ được, cứ nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú của hắn, tuy rằng chỉ có thể nhìn như vậy, nhưng trong lòng nàng ta lại ngọt ngào như mật, từ nhỏ đến lớn nàng ta chưa từng trải qua cảm giác nào hạnh phúc như vậy.

Nhưng tại sao hắn lại không nhìn nàng ta dù chỉ một cái, tại sao nàng ta yêu hắn như vậy, nhưng thứ nàng ta nhận lại chỉ là sự chán ghét của hắn, nàng ta thật sự không cam tâm!

"Cô tổ mẫu, người đừng cầu xin hắn ta nữa, cứ để hắn giết con đi, tối qua con đã bị hắn ức hiếp, hôm nay chết trong tay hắn, con cũng cam lòng." Dư Thao vừa nói vừa khóc, máu tươi theo đó chảy ra khỏi khóe miệng.

Thái Hoàng Thái Hậu đau lòng v.uốt ve khuôn mặt Dư Thao: "Con ngốc này, sao con lại phải chịu khổ như vậy."

Nghe câu nói của Dư Thao, Cù Cẩm cảm thấy như rơi xuống vực sâu, đúng vậy, gả vào Hoàng gia, làm sao có thể mọi chuyện đều như ý muốn của nàng được chứ, Hoàng thượng cũng đâu phải chỉ của riêng mình nàng.

Nhưng tim nàng đau quá, đau đến mức không thở nổi, giống như bị ai đó ném vào trong hầm băng lạnh giá.

Đừng nghĩ nữa, đừng bận tâm nữa, có lẽ sẽ tốt hơn.

Cổ họng Cù Cẩm dâng lên một vị tanh ngọt, nàng cố gắng nuốt xuống, nhưng lại không sao kìm nén được.

"Phụt" một tiếng, Cù Cẩm phun ra một ngụm máu, máu bắn lên tấm bình phong trắng tinh, trông giống như những đóa mai đỏ thắm.

Lúc này, Tiêu Trình mới chú ý đến Cù Cẩm, nàng nằm bên cạnh tấm bình phong, sắc mặt tái nhợt, hắn siết chặt tay.

Tiêu Trình bước đến, bế nàng lên, hắn muốn đưa nàng rời khỏi nơi dơ bẩn này. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.