🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Mấy ngày sau đó, Tiêu Trình rất bận rộn, Kỳ Bạch đang dưỡng bệnh, Tiêu Trình tranh thủ thời gian làm quen với mọi việc, lúc này hắn mới biết lá gan của lão tổ tông lớn đến cỡ nào, chính là vì có lão tổ tông âm thầm ủng hộ phía sau, hắn mới có thể yên tâm ngồi lên ngôi vị này.

Hắn quyết định dời toàn bộ trọng tâm về kinh thành, hai vị lão nhân gia cũng bằng lòng theo hắn hồi kinh, Nhất Thác đã bắt đầu thu xếp mọi việc.

Mười ngày sau, bên ngoài Kỳ Bằng phủ,

Hành lý đã được sắp xếp đâu vào đấy, đoàn người trùng trùng điệp điệp lên đường trở về kinh thành.

Sau khi hồi kinh, hai vị lão nhân gia được giao cho Nhất Thác chăm sóc, Tiêu Trình đưa Cù Cẩm về hoàng cung. Vừa về đến hoàng cung, số tấu chương chất cao như núi khiến hắn bận rộn suốt cả tháng trời.

Mỗi lần gặp Tiêu Trình, Cù Cẩm đều mơ màng dụi dụi mắt, rồi lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đợi nàng tỉnh lại, Tiêu Trình đã đi lâm triều hoặc đang phê duyệt tấu chương.

Cù Cẩm cứ thế mà nhàn nhã sống qua hơn một tháng, mỗi ngày chỉ ăn với ngủ, lúc này, nàng đang nằm trên chiếc giường quý phi đặt cạnh cửa sổ, trên người đắp một lớp chăn dày, dạo gần đây nàng rất hay buồn ngủ, chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ.

Trúc Thanh bưng một bát chè tổ yến hạt sen đi vào, cũng không biết dạo gần đây nương nương nhà nàng bị làm sao nữa, mười lần nàng vào đây thì hết chín lần thấy nương nương đang ngủ, hay là nàng nên đến Thái y viện, mời Ninh thái y đến xem cho nương nương một chút.

Trúc Thanh đặt bát chè lên bàn, nhỏ giọng gọi: "Nương nương, người dậy dùng một chút gì đi ạ, sáng nay người gần như không dùng gì, cứ tiếp tục như vậy, người sẽ gầy mất."

Cù Cẩm mở mắt ra, nàng chẳng muốn động đậy, cũng chẳng muốn nói chuyện.

"Nương nương, người thấy trong người có chỗ nào không khỏe không ạ? Hay là nô tỳ đi mời Ninh thái y đến xem cho người?" Trúc Thanh lo lắng hỏi.

Cù Cẩm ngẩn ngơ một lúc lâu mới hoàn hồn, nàng cũng không biết tại sao dạo gần đây người lại mệt mỏi, lại còn hay buồn ngủ như vậy, chẳng lẽ là do mang thai? Nàng đưa tay sờ bụng, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi lo lắng, không biết đây có phải là hiện tượng bình thường hay không.

Lúc này, Tiêu Trình từ bên ngoài bước vào, Cù Cẩm không khỏi kinh ngạc, đã lâu lắm rồi nàng chưa từng thấy hắn vào lúc này.

"Hôm nay không bận sao?" Cù Cẩm hỏi.

"Nghỉ nửa ngày, chuyện cũng giải quyết gần xong rồi." Tiêu Trình vừa nói vừa bưng bát chè tổ yến hạt sen trên bàn lên, múc một muỗng, đưa đến bên miệng nàng: "Nàng không ăn uống gì sao, nhìn gầy đi nhiều rồi."

Cù Cẩm uống một ngụm nhỏ, lắc đầu: "Ta không muốn ăn."

Nàng cũng không biết tại sao mình lại gầy đi trông thấy, chưa từng nghe nói mang thai mà cũng có thể gầy như vậy.

"Muốn ăn sườn xào chua ngọt mẫu thân làm quá." Cù Cẩm nghĩ gì nói nấy, thật ra cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua trong đầu.

"Ngoan nào, ăn hết bát chè này đã, lát nữa ta bảo thiện phòng làm cho nàng." Tiêu Trình nói.

Trúc Thanh thấy vậy, lặng lẽ lui ra ngoài, nhường không gian lại cho hai người.

Cù Cẩm nhận lấy chiếc thìa từ tay Tiêu Trình,

Nàng ăn được vài miếng thì bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, nàng cố gắng nín nhịn, nhưng cảm giác buồn nôn càng dữ dội hơn.

"Ọe!" Cù Cẩm không nhịn được nữa, nôn khan một trận.

Tiêu Trình vội vàng vỗ lưng cho nàng: "Nàng sao vậy?"

Cù Cẩm lấy khăn che miệng, một lúc sau mới nói: "Ta không sao, chỉ là dạ dày hơi khó chịu."

"An Minh!" Tiêu Trình lên tiếng gọi.

"Hoàng thượng, có gì phân phó?" An Minh ở bên ngoài lên tiếng đáp.

"Truyền Ninh thái y đến đây."

"Nô tài tuân chỉ."

"Không cần đâu, ta nghỉ ngơi một lát là khỏi." Cù Cẩm vội vàng lên tiếng, nàng biết đây là phản ứng bình thường khi mang thai, nếu để Ninh thái y đến đây, chuyện nàng mang thai sẽ bị bại lộ mất.

"Thật sự không sao chứ?" Tiêu Trình nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc.

Cù Cẩm vội vàng gật đầu, nàng nắm lấy tay Tiêu Trình, nói: "Ta thật sự không sao, đều nhờ có chiếc vòng tay tổ mẫu ban tặng, chàng xem, hơn một tháng nay ta chẳng phải vẫn khỏe mạnh sao?" Nàng quay sang nói với An Minh: "An công công, không cần phiền phức vậy đâu, bản cung không sao."

An Minh nhìn Tiêu Trình, Tiêu Trình trầm mặc một lát, đúng là hơn một tháng nay, hắn chưa từng thấy nàng có gì bất ổn, cũng chưa từng đòi triệu kiến thái y, hắn phất tay, ra hiệu cho An Minh lui ra.

An Minh lui xuống, sau đó lại dẫn theo một đám thái giám đi vào, mỗi người cầm trong tay một bức tranh, tổng cộng có tám bức.

Cù Cẩm khó hiểu nhìn Tiêu Trình.

Tiêu Trình nói: "Nàng xem thử, huynh trưởng thích nữ tử như thế nào, chọn được rồi, ta sẽ hạ chỉ ban hôn."

Cù Cẩm: "..."

"Nương nương, đây là đích nữ Tô gia, dung mạo xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông." An Minh chỉ vào bức tranh đầu tiên giới thiệu.

Cù Cẩm nhìn thoáng qua, đúng là một nữ tử đoan trang, nhưng nàng ta là đích nữ Tô gia, Cù Cẩm thấy vẫn nên tìm một người con gái nhà bình thường một chút thì hơn, nàng lắc đầu.

An Minh chỉ vào bức tranh thứ hai, giới thiệu: "Vị này là đích nữ Lâm gia, thích nhất là ngâm thơ soạn nhạc, trong kinh thành hiếm có nữ tử nào sánh bằng."

Ngâm thơ soạn nhạc? Với tính cách thô lỗ của huynh trưởng, e là không hiểu phong hoa tuyết nguyệt là gì.

Cù Cẩm nhìn, người này eo quá nhỏ, người kia lại quá gầy, vòng eo nhỏ như vậy, liệu có chịu nổi huynh trưởng hay không? Nàng lại lắc đầu.

An Minh chỉ vào bức tranh cuối cùng, nói: "Nương nương, vị này là Triệu cô nương, thích cưỡi ngựa bắn cung."

An Minh không giới thiệu nhiều, hoàng thượng phân phó hắn tìm các tiểu thư khuê các đoan trang trong kinh thành, vị cô nương này đúng là vạn người mới chọn được một, chỉ là tính tình có chút hoang dã.

Cù Cẩm nhìn kỹ bức tranh hơn một chút, tuy chỉ là tranh vẽ, nhưng vị cô nương này mặc trên người bộ hồng y cưỡi ngựa, toát lên vẻ anh khí, đôi mắt sáng ngời, linh động như muốn bay ra khỏi bức tranh.

Huynh trưởng sẽ thích nữ tử như vậy sao? Nghĩ đến kiếp trước, huynh trưởng mãi không tìm được người tâm đầu ý hợp, nàng không khỏi thở dài.

An Minh thấy Cù Cẩm nhìn bức tranh cuối cùng lâu như vậy, có lẽ là vừa ý vị cô nương này rồi, thật ra lúc đầu hắn cũng không ôm hy vọng gì, nhưng nghĩ kỹ lại, hắn hiểu vì sao nương nương lại chọn vị cô nương này.

Huynh trưởng của nương nương là người thô lỗ, có lẽ vị cô nương này mới là người thích hợp nhất.

"Nương nương, người thấy vị cô nương này thế nào ạ?" An Minh hỏi.

Cù Cẩm gật đầu, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Chọn nàng ấy đi."

"Được ạ!" An Minh cười đáp, sau đó dẫn đám người lui xuống.

Cù Cẩm quay đầu nhìn Tiêu Trình, nói: "Đa tạ chàng."

Tiêu Trình ôm nàng vào lòng: "Nàng nói gì vậy, lo chuyện hôn sự cho huynh trưởng là chuyện nên làm."

  .

Nửa tháng sau, tại Từ Ninh cung, Thái hoàng thái hậu ngồi ở vị trí chủ vị, bà nhìn Tiêu Trình, chậm rãi nói: "Lần này hoàng thượng tự ý mang hoàng hậu xuất cung là không ổn, hoàng hậu là chủ mẫu của hậu cung, càng phải tuân thủ quy củ, nàng ta không những không tuân thủ, mà còn không khuyên can hoàng thượng, thật không ra dáng hoàng hậu chút nào."

"Hoàng tổ mẫu, lần này tôn nhi xuất cung là có chuyện quan trọng, thuận tiện đưa hoàng hậu đi cùng, mong hoàng tổ mẫu đừng hiểu lầm hoàng hậu." Tiêu Trình nói.

"Hoàng thượng có chuyện gì quan trọng mà nhất định phải mang theo hoàng hậu bên cạnh?" Giọng điệu Thái hoàng thái hậu mang theo vài phần tức giận.

Tiêu Trình im lặng, không muốn giải thích thêm.

Thái hoàng thái hậu nhìn cháu trai, thở dài một tiếng, nói: "Hoàng thượng, làm tổ mẫu, ta vốn không muốn nói, nhưng không thể không nói, bất hiếu có ba, vô hậu vi đại, hoàng thượng nên lấy việc truyền thừa tông đường làm trọng, lấy giang sơn xã tắc làm trọng, chứ không phải ngày ngày chỉ lo dẫn hoàng hậu ra ngoài vui chơi, làm vậy còn ra thể thống gì nữa. Hoàng hậu cũng quá hồ đồ."

"Hoàng tổ mẫu, là tôn nhi muốn dẫn hoàng hậu xuất cung, cũng là vì tôn nhi muốn nàng ấy đi cùng, mong hoàng tổ mẫu thông cảm."

Thái hoàng thái hậu biết nói nhiều cũng vô ích, bà chuyển chủ đề: "Hoàng hậu vào cung cũng gần một năm rồi, nhưng bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, ta đã hỏi qua Ninh thái y, thể hàn, cả đời này rất khó mang thai. Chỉ cần hoàng thượng chịu nạp phi, sinh cho ta một đứa chắt, ta sẽ không xen vào chuyện của hoàng thượng nữa."

Tiêu Trình im lặng một lúc lâu mới nói: "Hoàng tổ mẫu, chuyện này tôn nhi tự có sắp xếp, mong hoàng tổ mẫu đừng nhúng tay vào chuyện của tôn nhi." Giọng nói của hắn mang theo uy nghiêm của bậc đế vương.

"Nếu hoàng tổ mẫu không còn chuyện gì nữa, tôn nhi xin cáo lui, tôn nhi còn một số tấu chương cần phải phê duyệt." Nói xong, Tiêu Trình đứng dậy.

"Khoan đã!" Thái hoàng thái hậu lên tiếng.

"Hoàng thượng, những lời tổ mẫu nói đều là vì muốn tốt cho con, nếu hôm nay con nhất quyết không nghe lời ta, vậy ta không còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông nữa, ta sẽ đập đầu chết ở đây, để các vị tổ tiên chứng giám, cũng không làm hoàng thượng mất mặt nữa." Thái hoàng thái hậu lấy uy nghiêm của trưởng bối ra để uy hiếp Tiêu Trình.

Tiêu Trình ngồi xuống, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy chén trà ngon ngọt ngày thường, hôm nay lại đắng ngắt.

Hoàng tổ mẫu là người có cá tính mạnh mẽ, nghe nói lúc trẻ bà rất thích cưỡi ngựa, bà giống như một con tuấn mã vậy, người thường không ai thuần phục được. Cho nên, bà luôn luôn nói một là một, hai là hai, chỉ cần bà nói ra, nhất định sẽ làm.

Tiêu Trình uống cạn chén trà, nuốt xuống cổ họng, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng chỉ muốn có một mình nàng, hắn nhíu mày, hai người im lặng giằng co.

Một lát sau, hắn bỗng nhiên cảm thấy đầu choáng váng, hắn lắc đầu, cảm giác choáng váng càng lúc càng rõ ràng, chẳng lẽ là trà có vấn đề?

Hắn nhìn Thái hoàng thái hậu, nhưng trước mắt lại mờ mịt, không nhìn rõ, không ngờ hoàng tổ mẫu lại dám tính kế hắn.

.

Sáng sớm hôm sau, Cù Cẩm mặc một bộ váy màu hồng phấn, ngồi trước bàn trang điểm, Trúc Thanh cầm mấy cây trâm cài, lựa tới lựa lui, cuối cùng chọn một cây trâm hoa mai màu hồng phấn cài lên tóc cho nàng.

Trúc Thanh nhìn nàng qua gương đồng, nói: "Hay là trang điểm cho nương nương một chút, dạo gần đây sắc mặt người nhợt nhạt quá."

Cù Cẩm nghĩ, có lẽ là do nàng ăn ít, thai nhi trong bụng cần hấp thụ dinh dưỡng, cho nên sắc mặt nàng mới nhợt nhạt như vậy, nàng đưa tay vỗ nhẹ lên mặt, cười nói: "Không sao, hôm nay ra ngoài đi dạo, phơi nắng một chút là được rồi, trang điểm phiền phức lắm, dạo này ta cũng hơi mệt, thôi khỏi trang điểm vậy."

"Được rồi! Chỉ là dung mạo của nương nương thế này vẫn quá đỗi giản dị, ngay cả tiểu thư nhà thường dân cũng chẳng ai thanh nhã đến vậy." Tuy rằng nương nương cho dù không chưng diện cũng đã hơn hẳn các tiểu thư khuê các khác, nhưng nàng vẫn thích nhìn nương nương ăn diện lộng lẫy hơn.

Cù Cẩm khẽ đưa tay chạm lên bụng, hiện giờ trong bụng đang mang thai nhi, nàng làm sao có thể trang điểm được. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.