🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

[FULL] Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng

Tác giả: A luckygirl

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nhưng trong sách lại không hề có nhân vật nào như tôi.

Tôi đã chữa lành vết thương lòng của phản diện và nữ chính trong truyện. Bọn họ yêu quý tôi, kính trọng tôi, xem tôi như mẹ. Còn tôi cũng yêu thương, chăm sóc họ như con ruột của mình.

Bây giờ, chỉ còn nam chính là tôi chưa từng gặp.

Không biết... cậu ấy sẽ là một đứa trẻ như thế nào đây?

1

Nhờ số tiền kiếm được sau nhiều năm bày quán vỉa hè, tôi đã thuê được một cửa tiệm nhỏ ở phố ẩm thực sau khu đại học.

Một buổi tối nọ, sau khi tiễn khách ăn cuối cùng ra về, tôi nấu một bát hoành thánh làm bữa tối cho mình.

Nước trong nồi "ục ục" sôi trào, bong bóng lăn tăn nổi lên, hương thơm ngào ngạt khắp gian bếp.

Vừa lau xong sàn nhà, tôi đứng thẳng dậy, quệt mồ hôi trên trán, xoay người lại thì giật mình suýt kêu lên... Có một người đang đứng ở cửa.

Đó là một chàng trai cao gầy, tóc hơi dài.

Cậu ấy đứng ngoài cửa tiệm, mắt nhìn chằm chằm vào nồi hoành thánh đang sôi, ánh mắt xanh biếc như sói đói, cổ họng không ngừng chuyển động, nuốt nước bọt liên tục.

Tranh thủ lúc hoành thánh còn đang chín, tôi lấy một cái bát, lót túi nhựa vào rồi lần lượt cho vào đó tôm khô, rong biển, hành lá, rau mùi.

Sau đó, tôi mở hộp gia vị, thêm vào một muỗng nước tương, một muỗng giấm, nửa muỗng dầu mè, một ít bột ngọt, một chút tiêu xay.

Cuối cùng, tôi còn múc một thìa mỡ heo từ trong thau men, bỏ vào bát.

Múc một muỗng nước dùng nóng rót vào, làm tan gia vị dưới đáy bát, sau đó vớt những viên hoành thánh đã chín tới, đặt vào bát.

Một bát hoành thánh thơm ngon nức mũi đã hoàn thành!

Tôi đặt bát hoành thánh lên bàn, xé đũa ra, tiếng nuốt nước bọt ngoài cửa càng to hơn.

"Ai da!" Tôi giả vờ than thở, lẩm bẩm một mình: "Đúng là quen tay quá rồi, quên mất là mình không ăn rau mùi. Thôi bỏ bát này đi vậy!"

Tôi xách túi đựng hoành thánh, đặt ở cửa, sau đó đi vào trong lấy thêm hoành thánh đông lạnh trong tủ.

Lúc tôi quay lại, cậu thanh niên cao gầy và cái túi nhựa đựng hoành thánh bên cửa đều biến mất.

Trưa hôm sau, chàng trai đó lại đến tiệm tôi ăn cơm. Cậu ấy nhìn lên bảng giá treo trên tường... Một bát hoành thánh, tám tệ.

"Chủ quán, cho tôi một bát hoành thánh."

"Được thôi! Có thêm hành lá, rau mùi không?"

"… Cả hai, nhưng hành ít một chút."

Những viên hoành thánh tròn trịa đáng yêu lần lượt nhảy vào nồi nước sôi, tung mình trong làn nước nóng, hương thơm lan tỏa làm người ta chảy nước miếng.

Không lâu sau, một bát hoành thánh nóng hổi được bưng lên bàn. Chàng trai lặng lẽ ăn hết sạch, ngay cả nước dùng cũng uống cạn.

Trước khi rời đi, cậu ấy móc tiền trong túi ra, nhét xuống đáy bát, nhìn thoáng qua tôi rồi im lặng rời khỏi quán.

Dưới đáy bát, có mười sáu tệ.

2

Cậu ấy trở thành khách quen của tiệm tôi, mỗi lần đến đều gọi một bát hoành thánh, ăn sạch đến tận giọt nước cuối cùng.

Dần quen thuộc hơn, tôi hỏi tên cậu ấy. Cậu ấy hơi ngại ngùng gãi đầu: "Dì cứ gọi cháu là Tiểu Quân được rồi ạ."

Cứ thế trôi qua một học kỳ, sắp đến kỳ nghỉ đông, những quán ăn nhỏ vốn phụ thuộc vào sinh viên như chúng tôi cũng lần lượt đóng cửa.

Tĩnh Tĩnh về quê chăm sóc mẹ, trước khi đi, con bé ôm chầm lấy tôi khóc mãi không thôi.

Minh Thành và tôi quyết định đón năm mới ở đây, vì trên tầng hai tiệm ăn chính là nơi ở của hai mẹ con.

Không có khách qua lại ở phố ẩm thực, tôi nhờ người mang xe đẩy cũ đến, dựng lò lên, tìm một góc đông người để bán mì nước và hoành thánh.

Minh Thành nhận một công việc gia sư trong kỳ nghỉ, ban ngày đi dạy, tối đến lại ra quầy giúp tôi.

Cậu từng là phản diện trầm uất trong nguyên tác nay đã trở thành một chàng trai chững chạc, đáng tin cậy. Khi đối diện với người lạ, cậu vẫn ít nói nhưng đã có thể cùng bạn bè đi học, đi ăn, cùng nhau làm thêm như một người bình thường.

Thời tiết ngày càng lạnh, khách đến quầy mua mì nước và hoành thánh ngày càng đông. Hương vị ngon chỉ là một phần, phần còn lại là vì giữa cái lạnh cắt da cắt thịt của Giang Thành. Nếu có thể cầm trên tay một bát mì nước nóng hổi, không chỉ làm ấm tay, ấm mặt mà còn có thể húp từng ngụm nước dùng nóng, thật sự dễ chịu vô cùng.

Tôi đậy nắp nồi nước dùng, tựa người vào lò sưởi ấm, hai tay đút vào tay áo, lười biếng phơi nắng.

"Chủ quán, cho tôi một bát hoành thánh."

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước quầy, tôi nhìn kỹ lại… Hóa ra là cậu thanh niên cao gầy tuần nào cũng đến ăn hoành thánh.

Cậu ấy mặc chiếc áo bông đen ngắn, giọng hơi khàn, nói xong còn ho vài tiếng.

Tôi rót cho cậu ấy một cốc nước nóng, bảo cậu ấy cầm sưởi tay trước.

Vừa luộc hoành thánh, tôi vừa trò chuyện với cậu ấy.

"Tiểu Quân này, sắp Tết rồi, sao cháu chưa về nhà?"

Tiểu Quân cầm cốc nước nóng, khuôn mặt lộ vẻ hờ hững: "Ở nhà không có ai, về làm gì ạ?"

Tim tôi thắt lại, sợ mình vô tình chạm vào nỗi đau của đứa trẻ này.

Tôi nhìn thoáng qua thì thấy áo bông trên người cậu ấy mỏng manh, giữa mùa đông mà vẫn mặc quần bò, giày cũng chỉ là giày vải, nhìn thôi đã thấy lạnh.

Chẳng trách bị ho, có khi đã cảm lạnh từ lâu rồi.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi thở dài, múc thêm một muỗng nước dùng cho vào bát của cậu ấy.

Tiểu Quân ăn xong hoành thánh, chào tôi rồi rời đi.

Buổi tối, Minh Thành về nhà.

Cậu gỡ khăn quàng cổ xuống, thấy tôi đang rửa rau thì lập tức xắn tay áo, đẩy tôi qua một bên, thành thạo giành lấy chậu rau trong tay tôi, vừa rửa vừa hỏi: "Mẹ, tối nay ăn gì ngon thế?"

"Trời lạnh rồi, hai mẹ con mình ăn lẩu đi. Mẹ mua bò ba chỉ và chả tôm con thích rồi, để trong tủ đông đấy."

Mắt Minh Thành sáng rỡ, cười híp cả mắt, giơ đôi tay ướt sũng lên cọ vào người tôi: "Mẹ tốt với con nhất!"

Bữa tối là lẩu uyên ương, Minh Thành chụp hình nồi lẩu nghi ngút khói với bò ba chỉ và chả tôm đang sôi sùng sục gửi cho Tĩnh Tĩnh.

Cô gửi lại ba đoạn tin nhắn thoại, mỗi đoạn đúng 60 giây. Minh Thành vừa gặm chả tôm vừa chuyển tin nhắn thoại thành văn bản.

Tôi cũng thấy nhớ Tần Mẫn Tĩnh nên bèn gọi video cho cô.

Tĩnh Tĩnh nhấn nhận ngay lập tức, cô mặc bộ đồ ngủ màu hồng có in hình ngôi sao nhỏ mà tôi mua cho cô, hớn hở vẫy tay với tôi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.