🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tần Mẫn Tĩnh vỗ nhẹ lưng ông ấy, dịu dàng nói: "Không sao đâu ba, con biết ba cũng có nỗi khổ riêng."

Người đàn ông tội nghiệp này đã bị vợ cũ hành hạ suốt hơn mười năm, ngày nào cũng sống trong những trận cãi vã và bạo hành.

Chỉ cần trong nhà có gì không vừa ý bà ta, ông ấy sẽ bị chửi mắng thậm tệ.

Ông ấy chịu đựng suốt mười năm, đến khi con gái học xong tiểu học, cuối cùng mới cắn răng ly hôn.

Ban đầu, ông ấy định giành quyền nuôi con nhưng tòa án phán quyết rằng con gái nên ở với mẹ thì sẽ tốt hơn khiến ông ấy không thể làm gì khác.

Giờ đây, ông ấy đã có một gia đình mới, gánh nặng cuộc sống đặt hết lên đó. Còn cô con gái này... Ông ấy nên sắp xếp thế nào đây?

Đưa về nhà mình? Hay gửi cho họ hàng chăm sóc?

Trong đầu người đàn ông lóe lên những suy tính thực tế.

Tần Mẫn Tĩnh rất nhạy bén, cô nhận ra ngay sự cân nhắc của ông ấy nên bèn chủ động nói: "Ba, con vẫn sẽ sống với mẹ, con còn phải chăm sóc bà ấy nữa. Đến nhà ba có lẽ không tiện lắm."

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, như thể trút được gánh nặng. Để bù đắp cho con gái, ông ấy bắt đầu tính toán chi phí.

"Mẫn Tĩnh, ba sẽ gửi cho hai mẹ con con ba nghìn tệ mỗi tháng để sinh hoạt, toàn bộ chi phí điều trị cũng do ba lo. Con đừng lo nghĩ nhiều, cứ tập trung học tập, thi đỗ một trường đại học tốt nhé. Ba sẽ cố gắng kiếm tiền để lo học phí đại học cho con, được không?"

Tần Mẫn Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn ba."

Ông ấy xoa đầu cô, rút từ ví ra năm nghìn tệ đưa cho cô, sau đó nạp thêm hai vạn tệ vào tài khoản viện phí rồi vội vã rời đi.

Tần Mẫn Tĩnh cầm số tiền trong tay, đứng ngoài phòng bệnh.

Qua lớp kính, cô nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường bệnh, trong lòng đưa ra một quyết định.

9

Tần Mẫn Tĩnh lấy thuốc từ bệnh viện và nghiêm túc tuân thủ phác đồ điều trị.

Cô hủy những buổi học ba lê còn lại và để dành số tiền đó.

Sau một đợt điều trị, Tần Mẫn Tĩnh mang theo một bát canh gà tự hầm đến bệnh viện thăm mẹ.

Nhờ có thuốc, tình trạng tinh thần của bà ta đã ổn định hơn nhiều. Người phụ nữ mạnh mẽ cả đời này tựa vào đầu giường, nhìn cô con gái gầy yếu của mình mà nước mắt rơi không ngừng.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Mẫn Tĩnh, mẹ xin lỗi con... Mẹ thật sự xin lỗi con..."

Tần Mẫn Tĩnh nắm lấy tay bà ta, chân thành nhìn vào mắt bà ta: "Mẹ, con không trách mẹ, mẹ chỉ bị bệnh thôi. Mẹ phải hợp tác với bác sĩ và y tá, uống thuốc đầy đủ, điều trị thật tốt. Chờ khi mẹ khỏe lại, con sẽ đón mẹ về nhà, chăm sóc cho mẹ, được không ạ?"

Mẹ cô vừa khóc vừa gật đầu nhưng vì cảm xúc d.a.o động quá lớn, y tá phải vào tiêm thuốc an thần cho bà ta.

Đợi đến khi mẹ ngủ say, Tần Mẫn Tĩnh vẫn giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay gầy guộc như móng vuốt chim ưng kia.

Cô đóng cửa phòng bệnh lại, bỏ lại sau lưng cả người mẹ lẫn con rối dây từng bị bà ta điều khiển.

10

Mười năm sau.

Tần Mẫn Tĩnh đứng trước cánh cửa quen thuộc, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào. Cô gõ cửa: "Dì ơi, cháu đến rồi đây!"

Tôi đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng của Mẫn Tĩnh, liền gọi với ra:

"Minh Thành, Mẫn Tĩnh đến rồi, ra mở cửa đi con!"

Minh Thành lười biếng lết ra cửa, miễn cưỡng mở cửa cho Tần Mẫn Tĩnh, người đang khoác trên mình bộ vest công sở gọn gàng.

Cô xách theo một đống hoa quả mà tôi thích ăn, tay bị quai túi ni-lông siết đến đỏ bừng.

Vừa đặt đồ xuống, cô đã chạy ngay vào bếp, ôm eo tôi làm nũng: "Dì ơi, dì có nhớ cháu không nè?"

Tôi cười không khép nổi miệng, cố tình giả vờ giận: "Bây giờ cháu là luật sư tai to mặt lớn, bận rộn như thế, dù dì có nhớ cháu cũng đâu có thời gian ghé qua!"

Tần Mẫn Tĩnh cười tít mắt, lập tức nhận lỗi: "Cháu sai rồi mà dì ~ Cháu vừa mới xong một vụ lớn đó, nên vội vàng đến thăm dì ngay đây! Tha lỗi cho cháu lần này đi mà ~ ~"

Tôi mềm lòng trước dáng vẻ nũng nịu của cô, cười nói: "Được rồi, tha cho cháu, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi!"

"Hi hi, yêu dì nhất luôn!"

Tần Mẫn Tĩnh vừa ngân nga hát vừa chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa tay.

Bùi Minh Thành khoanh tay tựa vào khung cửa, nhìn cô đầy khinh bỉ: "Hừ, chỉ giỏi giả ngoan trước mặt mẹ tôi, đồ hai mặt."

Tần Mẫn Tĩnh điềm nhiên lấy khăn giấy lau tay, thản nhiên đáp trả: "Dù sao vẫn tốt hơn cậu, đồ con trai bám mẹ. Ngày nào cũng "mẹ ơi mẹ à", cậu không sợ dì phát chán sao?"

"Hai mặt."

"Con trai bám mẹ."

Bùi Minh Thành còn định đáp trả thì nhớ đến chuyện nhờ cô giúp đỡ, cuối cùng khó chịu nói lời cảm ơn: "Chuyện của ông ta... Cảm ơn cô."

Tần Mẫn Tĩnh phất tay: "Chuyện nhỏ thôi. Ông ta định bám cậu để hút m.á.u à? Ông ta không nghĩ xem dì có đồng ý không sao? Tôi đã xem qua rất nhiều hồ sơ, trường hợp của cậu rất phổ biến. Sau khi ông ta nghỉ hưu, cậu chỉ cần chu cấp tiền dưỡng lão hằng tháng, không thấp hơn mức tối thiểu quy định là được. Còn về thằng em cùng ba khác mẹ của cậu, ba mẹ nó vẫn còn sống, cậu không cần phải lo nuôi nó đâu."

"Đừng nói với mẹ tôi, tôi sợ bà ấy lo lắng."

"Biết rồi, đàn ông mà lắm chuyện."

"Đồ hai mặt, cô nói gì đấy?!"

"Con trai bám mẹ, đang nói cậu đó."

"Bữa ăn dọn xong rồi!"

"Cháu đến ngay, dì ơi!"

"Con đến ngay, mẹ ơi!"

- Hết phần 2 -

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.