🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

E sợ bộ dạng dữ tợn của gã đàn ông, cộng thêm đây là chuyện giữa hai vợ chồng họ, mọi người chỉ chỉ trỏ bàn tán, khuyên gã nhanh buông tay chứ không ai dám cứu Đàm Lệ ra thật.

Có lẽ do thấy người người chung quanh mỗi lúc một nhiều, cảm thấy mất mặt, gã đàn ông càng thêm thẹn quá thành giận, giơ tay định tát cô ấy một cái.

Tô Diên thấy vậy nhanh chán bước tới, Phó Mặc Bạch cũng vọt qua vào lúc này.

"Dừng tay! Anh định làm gì?!"

Cô vừa quát lên, Phó Mặc Bạch cũng đã dùng sức nắm lấy cánh tay gã đàn ông.

Hai người đột nhiên xuất hiện khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, gồm cả Đàm Lệ sắp bị đánh. Khi cô ấy thấy rõ người đến là Tô Diên, sắc mặt cô ấy đỏ lên, không còn vẻ bình tĩnh như trước.

Gã đàn ông trừng mắt nhìn họ, tiếp tục lớn giọng: "Đây là chuyện giữa hai vợ chồng bọn tôi, liên quan gì tới hai người? Mau buông tay cho tôi."

Phó Mặc Bạch lạnh lùng nhìn gã, sức lực tăng thêm vài phần: "Đánh phụ nữ là loại người vô dụng nhất, anh không xứng làm đàn ông."

Anh dùng sức khiến gã đau đến mức toát mồ hôi lạnh, theo bản năng thả lỏng sức lực, Tô Diên nhân cơ hội cứu Đàm Lệ ra khỏi tay gã.

"Cô không sao chứ? Khi nãy anh ta có đánh cô không?"

Sự chân thành trong ánh mắt Tô Diên khiến Đàm Lệ nao nao, sau đó cô ấy lắc đầu, nói nhỏ: "Tôi không sao, cảm ơn."

Cùng lúc đó, Phó Mặc Bạch buông cánh tay gã đàn ông ra, sử dụng cơ thể ngăn cách hai bên đe dọa gã.

Gã đàn ông thấy bộ quân trang của anh thì không dám trêu chọc, nên quát về phía Đàm Lệ: "Đừng đứng ở đây làm tao mất mặt, mày về nhà với tao nhanh! Không thì mày không xong với tao đâu!"

Tiếng quát của gã khiến Đàm Lệ rụt rụt bả vai, cô ấy cúi đầu run lên bần bật, chìm trong cơn sợ hãi.

Tô Diên nắm tay cô ấy, tiếp cho cô ấy sức mạnh: "Đừng sợ, thân thể tóc tai đến từ cha mẹ, anh ta không có quyền đánh cô."

Nghe thấy hai chữ "cha mẹ", Đàm Lệ không khỏi đỏ mắt, cảm xúc dần ổn định, không còn sợ hãi như vừa rồi nữa.

Tô Diên nhân cơ hội đưa ra đề nghị: "Hay chúng ta đi ăn một bát mì nóng trước để ấm bụng trước nhé?"

Vào cuối thu trời rét lạnh thế này, mì nóng có thể làm ấm bụng. Đàm Lệ không dám nhìn ánh mắt hung ác của chồng, gật đầu đồng ý.

Ngay giây sau, họ lại nghe thấy người đàn ông hùng hổ nói: "Con mẹ mày, hôm nay mày dám đi là tao đánh mày chết!"

Còn chưa nói xong chữ "Chết", cánh tay gã lại bị Phó Mặc Bạch nắm chặt lấy khiến gã đau điếng đến hét lên.

Tô Diên đỡ Đàm Lệ ngồi lên xe jeep, bản thân ngồi vào ghế phụ.

Từ hoàn cảnh ồn ào bị đám đông nhìn chăm chú đến một nơi yên tĩnh như vậy, cuối cùng Đàm Lệ cũng có chút cảm giác an toàn, cô ấy thu mình trong một góc, tạm thời không muốn nói gì.

Tô Diên yên lặng ở cạnh cô ấy, không lên tiếng quấy rầy.

Mười lăm phút sau, bọn họ vào một tiệm cơm.

Phó Mặc Bạch gọi ba bát mì nước và hai phần dưa muối, ngồi một mình bên cửa sổ, nhường vị trí trong góc cho hai người họ tâm sự.

Không có mặt anh, Đàm Lệ dần dần thả lỏng dây thần kinh căng chặt, ngượng ngùng nói: "Đều do tôi nên hai người mới không ăn cơm cùng nhau được."

Tô Diên đưa hũ giấm cho cô ấy, cất giọng nhẹ nhàng: "Thỉnh thoảng đổi người khác ăn cùng cũng khá tốt, cô cho nó vào mì không?"

Thấy cô không nói một tràng đạo lý gì đó như những người khác, Đàm Lệ thầm thở phào. Cô ấy cầm lấy hũ giấm, ngược lại chủ động nhắc đến việc tư.

"Thật ra trước kia anh ta không như thế. Những năm đầu anh ta đối xử với tôi rất tốt, sau này tôi mang thai rồi sinh non, cả đời không thể có con được nữa, anh ta cũng không nhắc đến chuyện ly hôn với tôi. Điểm này tôi rất cảm ơn anh ta. Sau đó…"

Nói đến đây, cô ấy hơi nghẹn ngào.

"Sau đó, chúng tôi nhận nuôi con của anh trai anh ta, nhưng chỉ mới nuôi một năm đã bị chị dâu anh ta đưa về. Kể từ đó anh ta thường xuyên uống rượu, ban đầu say rượu thì mắng chửi người, không bao lâu biến thành xuống tay đánh đập, hiện giờ không cần uống rượu, anh ta cũng có thể ra tay mà không hề cố kỵ."

Đàm Lệ cười tự giễu, ánh mắt tràn đầy vẻ thê lương.

Tô Diên nghe xong nhíu mày: "Mấy thứ đó không phải lý do để anh ta đánh cô, càng không phải lỗi của cô, cô không cần phải chịu đựng."

"Ừm, thật ra tôi cũng không muốn nhịn. So với ly hôn, thật ra tôi sợ bị anh ta đánh c.h.ế.t hơn."

Đàm Lệ nói xong húp một miếng canh nóng, cơ thể dần ấm lên, người cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Thấy cô ấy có nghĩ đến chuyện ly hôn, Tô Diên thấy vui vì điều này.

"Nếu có gì cần tôi giúp, cô cứ việc nói nhé, tôi nhất định sẽ giúp cô hết mức có thể."

Đàm Lệ nghe xong tỏ vẻ cảm ơn, cô ấy im lặng một lát rồi ngượng ngùng nói: "Giờ tôi muốn nhờ cô một chuyện, được chứ?"

"Đương nhiên là được, cô nói đi."

"Trước kia tôi không muốn ly hôn, nhưng giờ không thể không ly. Tôi muốn ngồi tàu hỏa về thành phố Cáp Nhĩ Tân, tìm kiếm trợ giúp từ gia đình để ly hôn. Cô cho tôi mượn chút tiền rồi chở tôi đến ga tàu hỏa được không?"

"Được, lát nữa tôi và Mặc Bạch đưa cô lên tàu. Có điều, cô có thư giới thiệu không?"

"Có, tôi có xin tờ đơn trống từ hiệu trưởng, điền thông tin vào là dùng được. Còn về phía hiệu trưởng… tôi sẽ giải thích với ông ấy sau."

Ăn xong mì nóng, bọn họ đi đến ga tàu hỏa, muốn mua vé tàu đến thành phố Cáp Nhĩ Tân sớm nhất.

Trùng hợp, hai mươi phút sau có một chuyến tàu. Tô Diên mua vé rồi giao cho Đàm Lệ, chúc cô ấy mọi chuyện thuận lợi.

Đàm Lệ cực kỳ cảm kích cô, hứa hẹn sau này sẽ trả phần ân tình này cho cô.

Mãi đến khi đưa cô ấy lên tàu, Tô Diên mới bỗng nhớ ra, hỏi Phó Mặc Bạch: "Anh nghĩ cô ấy có trở về không? Em tiếp cận cô ấy lâu vậy rồi, vẫn chưa kịp hỏi chuyện của Tô Diễm Ninh nữa."

Phó Mặc Bạch xoa đầu cô, cười an ủi: "Công việc của cô ấy còn ở đây, em đừng lo, sẽ về thôi."

"Hầy, em mong là vậy."

Một tháng sau.

Vào một hôm trời đầy tuyết, Đàm Lệ thật sự trở về.

Lúc này Tô Diên đang dẫn dắt học sinh viết thơ viết văn xuôi, lấy cảnh tuyết làm đề, tự do phát huy.

Lý Thụ cắn đầu bút, vắt hết óc nghĩ suy nhưng vẫn không viết được chữ nào.

Tô Diên thấy vậy, dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn cậu bé, nói: "Thật sự không nghĩ ra thì em có thể vẽ một bức tranh về tuyết trước, phát huy sở trường đặc biệt của em, không chừng vẽ xong là có linh cảm đấy."

Hai mắt Lý Thụ sáng ngời, lấy giấy ra phác họa, chẳng mấy chốc một bức phác thảo đã hiện lên trên giấy.

Tô Diên nhìn nó, hài lòng rời đi, lại đi xem những học sinh khác viết thế nào.

Chẳng mấy chốc tiếng chuông tan học vang lên, mọi người lần lượt nộp bài tập, ngay lúc này Đàm Lệ bước vào, nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Cô Tô, giữa trưa hôm nay cô rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn mì nóng."

Nhìn thấy là cô ấy, Tô Diên vô cùng vui mừng: "Cô về lúc nào đấy?"

"Hôm nay vừa về, ngày mai chính thức đi làm lại."

Giữa trưa, bọn họ đi ra tiệm cơm ngoài trường học, gọi hai bát mì nóng và một đĩa dưa muối như lần trước.

Đàm Lệ lấy tiền ra trả cho cô.

"Đây là tiền tôi mượn cô lần trước, hiện giờ trả đủ. Cô Tô à, cảm ơn cô nhiều lắm."

Tô Diên thẹn thùng cầm lấy tiền, hỏi khẽ: "Chuyện của cô thế nào rồi? Giải quyết chưa?"

"Rồi, chúng tôi đã ly hôn." Đàm Lệ nhếch môi, cười vô cùng xán lạn, khác xa với trước đây.

Tô Diên cũng cười theo, mừng thay cho cô ấy.

Bữa ăn này hai người ăn đến cả thể xác và tinh thần đều thoải mái. Trong lúc đó họ lại trò chuyện rất nhiều, bao gồm toàn bộ quá trình ly hôn.

Một tháng trước, sau khi Đàm Lệ trở về thành phố Cáp Nhĩ Tân thì đến thẳng nhà anh trai và mẹ đẻ tìm kiếm trợ giúp, nghe nói việc cô ấy gặp phải trong mấy năm nay, mọi người trong nhà mẹ đẻ vừa khiếp sợ vừa đau lòng, còn trách cô ấy ngốc, chịu đựng lâu như vậy, đến bây giờ mới nghĩ thông.

Điều kiện nhà cô ấy và nhà chồng trước tương đương nhau, nhưng anh trai của Đàm Lệ không phải kẻ dễ chọc, không ai dám trêu chọc anh ấy ở cái đất Cáp Nhĩ Tân kia cả, thế nên quá trình ly hôn vẫn rất thuận lợi. Dù chồng trước không muốn ly hôn, cũng phải trở về thành phố Cáp Nhĩ Tân làm thủ tục.

"Có lẽ tôi công tác đến cuối năm là phải về quê rồi. Sau này cô đến Cáp Nhĩ Tân có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."

Tô Diên nhìn cô ấy, trong lòng có chút không nỡ, nhưng trên đời này có buổi tiệc nào mà chẳng tàn, so với trấn nhỏ này, thành phố Cáp Nhĩ Tân mới là nhà của cô ấy.

"Chúc cô mọi điều như ý, mãi mãi hạnh phúc nhé."

"Cảm ơn cô."

Hai người nhìn nhau, hiểu ý mỉm cười.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.