🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lý Thụ thấy cô liền cười đi tới, giả vờ phàn nàn: "Cô giáo, cô bé này thật khó chiều, em dỗ mãi mà vẫn không nín."

Tô Diên thu lại suy nghĩ, đi tới nhìn bé gái, nhẹ giọng hỏi: "Có phải bé đói hay muốn đi tiểu không, sao không ngủ?"

"Không phải, nhóc vừa ăn xong cũng vừa đi vệ sinh xong. Chỉ là muốn em bế thôi, cứ đặt xuống là khóc." Lý Thụ cố ý hạ thấp giọng, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.

Bé gái như cảm nhận được niềm vui của anh trai, cũng cười theo.

Tô Diên nhìn họ, rất lâu sau mới nghiêm túc nói: "Tiểu Thụ, sau này nếu gặp rắc rối, nhất định phải tìm cô giúp, biết không?"

Nụ cười của Lý Thụ chợt khựng lại, liên tưởng đến điều gì đó, ánh mắt thoáng buồn.

"Vâng, em sẽ làm vậy! Cô giáo, cảm ơn cô!"

Cậu nhóc không tự giác mà ôm chặt em gái, rất sợ người khác cướp mất. Do đó, trong suốt bữa tiệc đầy tháng, cậu nhóc luôn bế em bé, không buông tay.

Chu Bình có hai lần muốn bế cháu mà không được, tức giận nói: "Đứa nhỏ này bị sao thế? Bà ngoại bế cháu một lát thì sao nào?"

Hiện giờ, Lý Thụ đã xem bà ngoại là đối tượng cần phòng bị, thái độ không mặn không nhạt: "Bà ngoại, cháu không mệt, bà vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một tí."

Mẹ Lý thấy vậy cũng khuyên: "Mẹ, Tiểu Thụ có ý tốt, mẹ ăn xong thì về sớm nghỉ ngơi, con của em trai còn còn chờ mẹ về chăm nữa kìa."

So với việc chăm sóc trẻ, tất nhiên kiếm tiền là quan trọng nhất. Chu Bình định ăn vạ không đi, cho đến khi thuyết phục được con gái mới thôi.

Khi khách khứa đã ra về, bà ta tranh thủ lúc không có ai, tiếp tục khuyên nhủ: "Con nghe mẹ một lời, không phải duyên phận của con, cưỡng cầu không được. Dù con không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ cho Tiểu Thụ. Vài năm nữa nó phải lấy vợ, đến lúc đó không có tiền, ai gả con gái cho nó? Hơn nữa, gia đình đó rất tốt, nếu đứa bé đi theo họ, chắc chắn sẽ tốt hơn ở với con."

Mẹ Lý cắn môi nghe, vẫn từ chối.

"Mẹ đừng nói nữa, dù sao con cũng không đồng ý."

Thấy con gái dầu muối không ăn, Chu Bình tức giận vô cùng, rơi vào đường cùng cũng chỉ đành về nhà tính cách khác.

Một bên khác.

Tô Diên và Phó Mặc Bạch tách nhau ra ở đầu thôn Bạch Vân, cô muốn đến nhà họ Khương, hẹn Khương Nguyên vào huyện thăm mẹ nuôi. Hôm nay Phó Mặc Bạch phải về đơn vị, vài ngày tới không rảnh, không thể luôn bên cạnh cô.

Hai người hẹn gặp nhau vào chủ nhật tuần này.

Nghĩ đến vài ngày tới không gặp được vợ, lông mày Phó Mặc Bạch nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t con ruồi.

Tô Diên thấy vậy, kiễng chân, đưa tay vuốt phẳng lông mày của anh, cười nói: "Chỉ ba ngày thôi mà, đâu phải ba năm, anh có thể vui vẻ chút được không?"

Phó Mặc Bạch cúi đầu, bất ngờ ôm eo cô, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào cô: "Không gặp em, anh không vui được, không thì em hôn anh một cái, tâm trạng chắc sẽ khá hơn."

Tô Diên cũng hoảng sợ bởi hành động của anh, lo lắng nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thở phào.

"Anh thả em ra đi, lỡ có người đi qua thì sao?"

Hiện tại đang là mùa bận rộn nông vụ, con đường nhỏ trong thôn rất yên tĩnh, đặc biệt là gần rừng, càng tĩnh lặng hơn.

Anh vẫn không buông tay, còn ôm chặt hơn: "Sẽ không có ai đi qua đâu, ngoan, hôn anh một cái."

Anh cọ cọ cô, làm tim Tô Diên đập nhanh hơn, cuối cùng không chống cự được, đỏ mặt hôn lên môi anh, nhưng ngay sau đó, người đàn ông lại làm nụ hôn sâu hơn.

Tô Diên nắm chặt áo anh, hơi thở dần trở nên khó nhọc, cho đến khi thở không nổi nữa, anh mới tách ra trong không nỡ, trán tựa vào cô, giọng khàn khàn: "Hôn xong lại càng không muốn đi, phải làm sao đây?"

Sợ anh cứ mãi không đi, làm lỡ việc chính, Tô Diên nhỏ giọng hứa hẹn bên tai anh: "Lần tới gặp lại, em sẽ tặng anh một bất ngờ, được không?"

Phó Mặc Bạch nhìn sâu vào cô, khẽ hỏi: "Là bất ngờ anh nghĩ đến đó hả?"

Lúc này, mặt Tô Diên càng đỏ hơn: "Ừm, giờ anh thả em ra được chưa?"

Người đàn ông lại hôn nhẹ lên trán cô, rồi từ từ buông tay.

Mười phút sau, nhìn chiếc xe jeep dần khuất xa, Tô Diên che lại khuôn mặt nóng bừng, nhân lúc không ai thấy mà vội rời đi.

Mãi đến khi đi được năm mét, cảm giác ngượng ngùng mới dần dịu bớt. Đúng lúc đó, từ sâu trong rừng vang lên một tiếng kêu thảng thốt, cô dừng bước, vô thức nhìn về phía âm thanh phát ra.

Ngay sau đó lại nghe thấy vài tiếng kêu cứu, cuối cùng Tô Diên cũng phản ứng lại là đã xảy ra chuyện.

Cô không nghĩ ngợi gì, lập tức chạy về phía sâu trong rừng. Tiếng kêu phát ra từ phía đông, nơi có một con sông nhỏ khá sâu, mỗi mùa hè đều có một nhóm trẻ em đến đây bắt cá, bơi lội.

Khi khoảng cách ngày càng gần, tiếng kêu cứu trở nên rõ ràng hơn. Khi Tô Diên chạy đến bờ sông, cô thấy có bốn, năm đứa trẻ đứng xung quanh, sắc mặt ai cũng hoảng sợ.

Một trong số đó là học sinh của cô, cô vội chạy đến hỏi: "Ngô Giai, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Cô bé nghe thấy tiếng cô, lập tức bật khóc nức nở: "Cô giáo, em trai em rơi xuống nước rồi! Còn có Tiểu Bảo nhà trưởng thôn và Triệu Miêu cũng ở dưới nước, cô nhanh cứu họ đi!"

Nghe thấy vậy, đầu óc Tô Diên "ong" lên một tiếng. Cô nhanh chóng cởi giày, không do dự nhảy xuống nước.

Ba đứa trẻ đều đang vùng vẫy hết sức, cô bơi về phía đứa gần mình nhất, rồi vớt nó lên nhanh chóng bơi trở lại bờ.

Tô Diên biết bơi từ nhỏ, lúc này như một con cá chuồn, mang lại hy vọng cho mọi người. Cứu người sợ nhất là tiêu hao thể lực, cô dự định tốc chiến tốc thắng.

Lúc này, có thôn dân nghe tin chạy tới, cũng tham gia vào đội cứu hộ. Thẩm Tình không biết bơi, chỉ có thể đứng trên bờ lo lắng.

"Diên Diên, em phải cẩn thận một chút!"

Tô Diên đỡ đứa trẻ vừa được cứu lên bờ, gật đầu với cô ấy rồi lại nhảy vào nước, thể lực cũng theo đó tiêu hao một nửa.

Mấy đứa trẻ còn lại cách bờ khá xa, đã có hai người đàn ông bơi tới chỗ chúng. Nhưng đúng lúc này, lũ trẻ lại bị dòng nước cuốn xa hơn nữa.

Thời gian như một lá bùa đòi mạng, trái tim của mỗi người nhấc lên tận cổ họng.

Tô Diên cũng lo lắng không yên, thể lực tiêu hao khiến cô bơi ngày càng chậm.

Giữa dòng nước, cô cảm nhận rõ nhịp tim của mình, mỗi lần bơi đều mệt mỏi, đây không phải là dấu hiệu tốt, kéo dài càng lâu càng nguy hiểm.

Một trong hai người đàn ông bơi kém, đã kiệt sức, bắt đầu bơi về phía bờ để giữ mạng.

Tô Diên thấy vậy, liền dồn hết sức bơi về phía trước, may mắn là cô nhanh chóng vớt được một đứa trẻ, người đàn ông kia cũng thành công cứu được người.

Trước khi tiêu hao hết sức lực cuối cùng, Tô Diên cũng trở lại bờ, lập tức được bao phủ bởi một chiếc áo khoác ướt sũng.

"Diên Diên, em không sao chứ? Vừa rồi chị sợ c.h.ế.t khiếp!"

Tô Diên ngẩng đầu lên, mỉm cười yếu ớt với Thẩm Tình, vừa định nói gì đó thì bỗng nhiên mắt tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức...

"Diên Diên, em sao vậy? Mau tỉnh lại đi!"

Thẩm Tình bị tình huống bất ngờ này dọa cho hoảng loạn, vội vàng gọi người xung quanh giúp đỡ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.