Lý Thụ thấy cô liền cười đi tới, giả vờ phàn nàn: "Cô giáo, cô bé này thật khó chiều, em dỗ mãi mà vẫn không nín."
Tô Diên thu lại suy nghĩ, đi tới nhìn bé gái, nhẹ giọng hỏi: "Có phải bé đói hay muốn đi tiểu không, sao không ngủ?"
"Không phải, nhóc vừa ăn xong cũng vừa đi vệ sinh xong. Chỉ là muốn em bế thôi, cứ đặt xuống là khóc." Lý Thụ cố ý hạ thấp giọng, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Bé gái như cảm nhận được niềm vui của anh trai, cũng cười theo.
Tô Diên nhìn họ, rất lâu sau mới nghiêm túc nói: "Tiểu Thụ, sau này nếu gặp rắc rối, nhất định phải tìm cô giúp, biết không?"
Nụ cười của Lý Thụ chợt khựng lại, liên tưởng đến điều gì đó, ánh mắt thoáng buồn.
"Vâng, em sẽ làm vậy! Cô giáo, cảm ơn cô!"
Cậu nhóc không tự giác mà ôm chặt em gái, rất sợ người khác cướp mất. Do đó, trong suốt bữa tiệc đầy tháng, cậu nhóc luôn bế em bé, không buông tay.
Chu Bình có hai lần muốn bế cháu mà không được, tức giận nói: "Đứa nhỏ này bị sao thế? Bà ngoại bế cháu một lát thì sao nào?"
Hiện giờ, Lý Thụ đã xem bà ngoại là đối tượng cần phòng bị, thái độ không mặn không nhạt: "Bà ngoại, cháu không mệt, bà vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một tí."
Mẹ Lý thấy vậy cũng khuyên: "Mẹ, Tiểu Thụ có ý tốt, mẹ ăn xong thì về sớm nghỉ ngơi, con của em trai còn còn chờ mẹ về chăm nữa kìa."
So với việc chăm sóc trẻ, tất nhiên kiếm tiền là quan trọng nhất.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-la-thien-kim-gia-trong-van-nien-dai/2714037/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.