Dù thế nào, không đi vẫn là lựa chọn tốt nhất.
“Thuần Thuần à, mẹ con bị đau chân rồi, cuối tuần này con đi dự tiệc với ba nhé!”
“Đầm dạ hội mẹ đặt riêng cho con đã để trong phòng rồi đấy, nhớ thử xem vừa không, không vừa thì sửa lại chút.”
Tôi: …
“Con có thể… không đi được không?” Tôi cố vùng vẫy một chút hy vọng cuối cùng.
“Tại sao không?”
Một con sâu gạo chẳng làm được tích sự gì như tôi nhìn ánh mắt nghi hoặc của bố mẹ, đành bất lực đầu hàng số phận.
Lúc này chỉ mong được quay lại công việc, cần mẫn làm thuê, mặc kệ thế gian thị phi.
11.
Tôi khoác tay ba bước vào sảnh thì buổi tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Tô thị rất coi trọng buổi dạ tiệc lần này, tiệc kỷ niệm 100 năm thành lập, lại còn là tập đoàn đầu ngành, nên địa điểm được trang hoàng vô cùng xa hoa. Bên ngoài hội trường là một đám phóng viên và paparazzi không có thiệp mời chen chúc chờ đợi.
Xung quanh là tiếng cụng ly rôm rả, tôi và ba nhàn nhã đi dạo quanh sảnh, vừa tham quan vừa nếm thử món ngon. Đã được mời tới rồi, không đến thì phí.
“Xin hỏi cô là cô Ôn đúng không ạ?” Một nhân viên phục vụ tiến lại gần hỏi.
Tôi gật đầu.
“Có một người bạn muốn mời cô trò chuyện một chút,” cô ấy hơi cúi người, làm động tác mời lịch sự.
Tôi không biết là ai, cũng khó từ chối. Nhìn sang ba, ông có vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-tro-lai/2724421/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.