Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tô Dĩ Trần gọi điện thoại cho một người bạn tốt của mình: “Giúp tôi điều tra, vị trí hiện tại của Trần Cường.”
“Được.”
Tô Dĩ Trần vừa ra khỏi cửa bệnh viện, đã nhìn thấy Cố Hàn Chu đang đi về phía mình.
Cố Hàn Chu mắt đỏ hoe đi tới, dù mặc vest, mang giày da, nhưng vẫn không giấu được sự suy sụp tinh thần của hắn, hắn nắm chặt lấy cổ tay Tô Dĩ Trần, sức lực mạnh đến mức muốn bẻ gãy tay anh, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn chằm chằm vào anh, giọng nói nghẹn ngào: “Tô Dĩ Trần, tôi gọi cho cậu nhiều cuộc điện thoại như vậy, tại sao cậu không nghe?!”
Tô Dĩ Trần mặc cho hắn nắm lấy cổ tay của mình, bởi vì vừa nói chuyện với mẹ xong, nên hốc mắt của anh còn hơi phiếm hồng.
Dáng vẻ này, rơi vào trong mắt Cố Hàn Chu, làm cho hắn cảm thấy trái tim đang rỉ máu, đau đớn giống như xương cốt bị thiêu rụi.
“Tại sao tôi phải nghe máy, buông tôi ra!”
Tô Dĩ Trần vừa nói vừa thoát khỏi sự giam cầm của Cố Hàn Chu.
Cố Hàn Chu tinh mắt phát hiện dấu hôn màu đỏ trên cổ Tô Dĩ Trần, hắn giống như kẻ điên rít lên một tiếng, bóp chặt cổ anh, đẩy anh ngã ra sau, đầu anh đập vào tường, đau đến mức phải hít sâu một hơi.
Cổ áo anh bị Cố Hàn Chu xé toạc ra, dấu vết hoan ái với Bùi Túc Nguyệt tối qua rơi vào trong mắt Cố Hàn Chu.
Một luồng sát khí khủng khiếp ngưng tụ trong mắt hắn.
“Đêm qua, bốn người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/1410560/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.