Vẫn là giọng nói của ngày tuyển tú hôm ấy.
Ta ngẩng đầu, thoáng liếc nhìn hắn một cái rồi lập tức cúi xuống, không dám nhìn lâu.
Không trách được Giang Kiều Nhan lại say mê đến mất trí…
Vì dung mạo của Hoàng đế quả thật còn hơn cả những gì sách vở miêu tả.
“Ngươi là người của cung nào?”
“Bẩm Hoàng thượng, thiếp ở biệt cung Lâm Hoa Điện.”
“Lâm Hoa Điện sao?”
“Đúng vậy ạ.”
Hắn không hỏi thêm ta nữa mà cúi đầu trò chuyện với công công bên cạnh.
Ta nghe không rõ lắm, chỉ loáng thoáng vài chữ như “tuyển tú”, “vẹo cổ”, “phủ nha Lâm Châu”…
Còn có câu gì đó đại loại như “tính tình này xem ra không giống…”
Ta cúi đầu, thầm nghĩ nếu hai người bọn họ tiếp tục nói nữa, ta e rằng lại bị vẹo cổ mất thôi.
“Ngươi đến bờ Ngự Hồ làm gì?”
Hắn chợt lên tiếng, trong giọng điệu mang theo vẻ dò xét.
Ta vốn định nói chỉ là đi ngang qua nhưng lại nhớ đến đĩa điểm tâm mà Bảo Nhi đang cầm, đành phải vòng vo đôi chút, viện cớ rằng Ngự Thiện Phòng có điểm tâm mới, thiếp tự pha thêm ít trà lạnh, định mang đến dâng Hoàng hậu nương nương.
Cũng may ta chưa đi đến đình hóng mát kia mà chỉ vừa đến bờ hồ đã quay lại, nếu không thì thế nào cũng có vẻ khả nghi.
“Vậy tại sao lại quay về?”
Không thể không nói, Hoàng thượng quả thực rất giỏi bắt bẻ.
“Thiếp nghĩ bên chỗ Hoàng hậu nương nương vốn chẳng thiếu thốn thứ gì tốt, vậy nên thiếp không muốn tự rước lấy xấu hổ.”
Chợt nghe thấy một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-sac-tuong-vi-luc/2983528/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.