Diệp Hoàn vừa thấy Sử Thứ Dân bước vào liền lên tiếng:
- Sử huynh hắn không tìm được người của Hương Cung.
Sử Thứ Dân bẽn lẽn bước đến bên Diệp Hoàn:
- Huynh đúng là kẻ vô dụng có một không hai trên đời này.
Diệp Hoàn mỉm cười.
- Muội không trách huynh đâu ... Bởi vì huynh không phải là người của võ lâm nên khó nhận biết người của Hương Cung. Với lại huynh ngại kẻ tiểu nhân lợi dụng cơ hội này mà bức hại muội.
Thứ Dân được Diệp Hoàn đỡ lời, vô cùng phấn khích:
- Huynh vô cùng cảm kích lời nói của muội. Nhưng huynh đúng là kẻ vô dụng mà.
- Huynh đừng tự trách mình. Cho dù người của võ lâm cũng chưa hẳn đã giải khai được huyệt của muội.
Thứ Dân ngồi xuống bên nàng:
- Diệp Hoàn ... Huynh có mua ít cái bánh bao về để cho muội dùng tạm.
Nàng nhìn Thứ Dân:
- Huynh tốt quá.
Thứ Dân mỉm cười:
- Muội cứ khen huynh hoài. Nhưng huynh thì chẳng làm được gì giúp cho muội cả.
- Huynh giúp cho muội nhiều lắm ... Nếu mấy ngày qua không có huynh muội chẳng biết mình như biết nào.
Thứ Dân nhìn nàng:
- Để huynh đút bánh bao cho muội ăn nhé.
- Muội sẽ dùng bánh bao của huynh, nhưng trước khi ăn, muội có một ý như thế này.
Thứ Dân hỏi nàng:
- Muội có ý gì. Nói đị. Huynh sẵn sàng làm tất cả mọi việc vì muội.
Nghe Thứ Dân nói câu đó, mặt hoa của Diệp Hoàn bừng đỏ ửng vì e lệ.
Nàng cúi mặt nhìn xuống mũi hài:
- Muội đã quyết định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-thu-thu-sinh/518243/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.