Đám ngựa phi nước đại mang theo sức mạnh xé toang màn đêm, đến gió ngược cũng chẳng thể làm chậm bước chân của chúng.
Trong xe ngựa chỉ nghe thấy tiếng Ma Nha tụng kinh. Cậu đến giờ vẫn chưa thể tin được, chuyện mà họ mang về sau một buổi tiệc cưới lại không phải là hỉ sự ngọt ngào, mà là một Tư Đồ Minh Đăng gần như đã tan xương nát thịt. Khi rời đi, hắn vẫn còn khỏe mạnh tung tăng cơ mà.
Đối diện tình cảnh như vậy, dù biết là không thể cứu vãn, nhưng vẫn muốn làm gì đó, chỉ có thể tụng kinh, cầu khấn Thần Phật rủ lòng thương xót, ít nhất cũng đừng để một người từng cứu kẻ vô tội trong lúc hoạn nạn, phải chịu quá nhiều đau đớn.
Mọi người trong xe đến giờ vẫn chưa hoàn hồn. Sự việc xảy ra quá đột ngột, họ hoàn toàn không thể tìm được lý do nào hợp lý cho chuyện này. Cảm giác ấy giống như tiện tay mở một cánh cửa, nhưng thứ hiện ra trước mắt không phải là phong cảnh đẹp đẽ vốn dĩ phải có, mà là một bức tường kín áp sát vào mặt, bịt kín mọi hy vọng. Bất ngờ, thất vọng, nghẹn ứ, như núi lở ập tới.
Không khí nặng nề đến nghẹt thở. Dù là Liễu Công Tử cũng không còn tâm trạng nói năng bậy nói bạ. Hắn nhìn Đào Yêu, Đào Yêu nhìn lại, cả hai cùng thở dài. Ti Tĩnh Uyên thì lúc thì kiểm tra xem Tư Đồ Minh Đăng còn sống không, lúc lại dịch ra cửa sổ nhìn tình hình bên ngoài, xem còn bao xa nữa mới đến Hắc Sa Địa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-yeu-pho-5-sa-la-song-thu/2921239/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.