🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đám ngựa phi nước đại mang theo sức mạnh xé toang màn đêm, đến gió ngược cũng chẳng thể làm chậm bước chân của chúng.

Trong xe ngựa chỉ nghe thấy tiếng Ma Nha tụng kinh. Cậu đến giờ vẫn chưa thể tin được, chuyện mà họ mang về sau một buổi tiệc cưới lại không phải là hỉ sự ngọt ngào, mà là một Tư Đồ Minh Đăng gần như đã tan xương nát thịt. Khi rời đi, hắn vẫn còn khỏe mạnh tung tăng cơ mà.

Đối diện tình cảnh như vậy, dù biết là không thể cứu vãn, nhưng vẫn muốn làm gì đó, chỉ có thể tụng kinh, cầu khấn Thần Phật rủ lòng thương xót, ít nhất cũng đừng để một người từng cứu kẻ vô tội trong lúc hoạn nạn, phải chịu quá nhiều đau đớn.

Mọi người trong xe đến giờ vẫn chưa hoàn hồn. Sự việc xảy ra quá đột ngột, họ hoàn toàn không thể tìm được lý do nào hợp lý cho chuyện này. Cảm giác ấy giống như tiện tay mở một cánh cửa, nhưng thứ hiện ra trước mắt không phải là phong cảnh đẹp đẽ vốn dĩ phải có, mà là một bức tường kín áp sát vào mặt, bịt kín mọi hy vọng. Bất ngờ, thất vọng, nghẹn ứ, như núi lở ập tới.

Không khí nặng nề đến nghẹt thở. Dù là Liễu Công Tử cũng không còn tâm trạng nói năng bậy nói bạ. Hắn nhìn Đào Yêu, Đào Yêu nhìn lại, cả hai cùng thở dài. Ti Tĩnh Uyên thì lúc thì kiểm tra xem Tư Đồ Minh Đăng còn sống không, lúc lại dịch ra cửa sổ nhìn tình hình bên ngoài, xem còn bao xa nữa mới đến Hắc Sa Địa, duy chỉ có một điều, hắn không dám làm bất cứ chuyện gì có thể chọc giận Ti Cuồng Lan như trước, thậm chí đến cái đầu cũng không dám thò ra.

Ánh mắt Ti Cuồng Lan u ám đau đớn, lạnh lẽo như đao, lúc này không ai dám đến gần, dù chỉ nói vài câu an ủi.

Ai nấy đều ngồi như trên đống lửa, trái lại, người an nhàn nhất lại là Trịnh Vũ Lương, vẫn đang say giấc nồng.

Từ đêm đến sáng, rồi lại đến hoàng hôn hôm sau, không biết Ti Cuồng Lan có thần thông gì, chỉ dựa vào trí nhớ mà giữa mênh mông gió cát, không hề lạc đường, thẳng tiến tới nơi.

Nhưng càng đến gần Hắc Sa Địa, tầm nhìn càng mờ mịt. Hoàng hôn lẽ ra phải rực rỡ sắc vàng đỏ lại bị gió cát khuấy thành màu hỗn độn, cộng thêm không khí oi bức, như có một tấm chăn vô hình dày nặng phủ từ trời cao xuống, cuốn lấy mọi người, khiến ai nấy cũng thấy nghẹt thở đến mức không chịu nổi.

May mà khu vực đen kịt kia vẫn vô cùng bắt mắt, như một vết bớt vĩnh viễn chẳng thể xóa nhòa hay che đậy, kiêu ngạo ngoan cường khắc trên nền cát vàng ngàn năm không đổi, ra vẻ âm hiểm như đang nhiệt liệt hoan nghênh các vị đến thăm.

Tốc độ xe ngựa dần chậm lại, dù là hai con tuấn mã cường tráng cũng khó lòng chịu nổi thời tiết khắc nghiệt, chạy ngày càng gắng gượng.

Đào Yêu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhíu mày nói: “Thời tiết có gì đó không ổn.”

“Gió cát thế này, e rằng bão cát sắp ập tới rồi.” Ma Nha lo lắng liếc nhìn Tư Đồ Minh Đăng đang thoi thóp thở: “Lúc này mà còn đưa hắn tới đó, chẳng phải là ngồi chờ bị chôn sống sao? Rốt cuộc Tư Đồ thí chủ kiên quyết đến đó là vì điều gì vậy?”

“Hắn không nói, ai mà biết được.” Liễu Công Tử trầm ngâm chốc lát, ánh mắt bỗng sáng lên: “Chẳng phải từng có lời đồn dưới Hắc Sa là một mỏ vàng sao? Dù có bỏ hoang đi nữa thì lạc đà chết vẫn hơn ngựa sống, biết đâu vẫn còn sót lại chút tài nguyên. Có khi nào hắn biết nơi này còn chôn giấu bảo vật, hoặc vốn dĩ chính hắn từng giấu thứ gì quan trọng ở dưới, nên nhất định phải quay về?”

“Hắn không giống loại người tham tiền như vậy.” Ti Tĩnh Uyên lắc đầu: “Năm xưa người của đạo quán Tùy Ý giao chiến với ác yêu, cũng là tại nơi này… Lúc chúng ta trên đường tới khách đ**m Hữu Khuyết, Tiểu Xuyên kể cho chúng ta nghe truyền thuyết ‘Đèn quỷ’, cũng xảy ra ở đây. Tuy không rõ những chuyện này có liên quan gì, nhưng đây là di nguyện của Tư Đồ Minh Đăng, chắc chắn không phải trùng hợp.”

Đào Yêu nghĩ một lúc rồi nói: “Hiếm khi suy nghĩ của ngươi lại trùng với ta. Nơi này nhất định có điều gì đó bất thường, lát nữa phải cẩn thận hơn, nhất quyết không thể…”

Lời còn chưa dứt, lòng nàng còn chưa kịp cảnh giác, xe ngựa đã đột ngột dằn xóc dữ dội, nàng chỉ cảm thấy tim thắt lại, cơ thể không tự chủ bị hất bật khỏi ghế ngồi, đầu “bốp” một tiếng va mạnh vào nóc xe, một luồng sức mạnh ẩn sâu dưới lòng đất, trong tĩnh lặng đột nhiên đánh trúng xe ngựa, ra tay chuẩn xác, dứt khoát, có mục tiêu rõ ràng. Khi mọi người còn chưa kịp hét lên vì đau thì đầu đã đập mạnh vào nóc xe, và chuyện tồi tệ hơn vẫn còn ở phía sau.

Chiếc xe từ một độ cao nguy hiểm bị quật mạnh xuống, thân xe chưa chạm đất đã vỡ vụn tan tành. Hai con ngựa bị hất văng đi xa, còn người trong xe thì từ sớm đã bị ném ra ngoài. Liễu Công Tử đang ở giữa không trung nhanh tay nắm được Ma Nha ở gần mình nhất, Đào Yêu thì theo bản năng túm lấy Trịnh Vũ Lương, người nếu ngã xuống ắt không chết cũng tàn, vắt kiệt toàn bộ sức lực kéo một phát, loạng choạng nhưng vẫn hạ cánh an toàn.

Nhưng mà… vẫn đau chết đi được!

Đào Yêu nheo mắt phun cát, xoa thắt lưng rồi chửi bới ngồi dậy. Nếu không vì tiện tay kéo theo cái tên sao chổi này, với bản lĩnh của nàng sao có thể ngã thành tư thế bốn vó chổng lên trời thế này? Cũng trách tay mình nhiều chuyện, cứu hắn làm gì cơ chứ, chết thì chết đi cho rồi!

Nàng mở mắt, đang định tính cho Trịnh Vũ Lương hai đấm cho hả giận thì cảnh tượng trước mắt khiến nàng sững sờ tại chỗ, nắm đấm giơ lên cũng khựng lại giữa không trung.

Từ khi nào mà sương mù lại dày đến vậy?

Lúc bị hất văng ra ngoài còn có thể miễn cưỡng phân biệt được trời đất, giờ thì chẳng khác gì bị mù. Không đúng, không phải sương, mà giống khói đặc hơn. Không chỉ che trời lấp đất, mà thậm chí cách vài bước cũng không nhìn thấy gì. Nhưng tuy nhìn như khói dày, lại không khiến người ta nghẹt thở…

Nàng lắc mạnh cái đầu còn choáng váng vì bị quăng xuống, lại đưa tay quơ quanh, làn khói cũng theo động tác của nàng mà lay động. Nàng nhíu mày, chắc chắn không phải ảo giác. Quan sát kỹ thêm một chút, nàng bỗng thấy lạnh sống lưng, chợt bừng tỉnh.

Không phải sương, không phải khói, mà là yêu khí!

Là luồng yêu khí bị phong tỏa từ lâu, bỗng chốc bùng phát, vừa nhanh vừa mạnh, như dao sắc cắt thịt, không đau không ngứa, ngay cả nàng cũng không thể nhận ra từ phút đầu tiên.

Nghĩ lại lúc nãy, xe ngựa bị bắn vọt lên trời một cách nhẹ nhàng, chưa rơi xuống đã vỡ vụn, cả đám người cũng như rau củ bị vung tay ném ra khỏi giỏ, đây không phải sức mạnh thông thường, mà là bị luồng yêu khí đầy tà lực đó chấn văng đi.

Quá sức kinh khủng.

Nàng vội vàng bật dậy, nhưng vì không rõ tình hình xung quanh, không dám chạy lung tung, chỉ có thể lớn tiếng gọi tên những người khác, nhưng hoàn toàn không có hồi âm.

Làm sao bây giờ? Địch ở trong tối, ta ngoài sáng, trong yêu khí rất có thể đâu đâu cũng là cạm bẫy. Trong tình cảnh như thế này mà phải phân biệt phương hướng…

Với vận may của nàng, nếu chỉ đoán mò thì có lẽ chẳng có kết cục gì hay ho.

Không được, không thể nghĩ như vậy! Nàng lập tức tát vào mặt mình hai cái, nhủ thầm phải bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ có cách. Nàng thử bước vài bước về phía trước, làn khói vẫn đặc quánh như cũ, xung quanh hoàn toàn không thay đổi. Suy nghĩ một lúc, nàng quyết định quay lại đường cũ, Trịnh Vũ Lương, cái tên sao chổi kia vẫn còn nằm ở đó, nhất định phải trông chừng.

Thế nhưng, vừa mới quay lại, làn khói bên cạnh đột nhiên biến đổi, lập tức co rút thành một hình thù kỳ lạ, trông giống như móng vuốt của một loài động vật nào đó, to lớn và hung hãn, bỗng chộp lấy Trịnh Vũ Lương, kéo hắn đi rất nhanh.

Đúng là sao chổi! Lúc nào cũng là hắn gặp chuyện trước cả!

Nàng lập tức đuổi theo nhưng vẫn chậm một bước, không túm được người, chỉ nắm được sợi dây thừng cắm xuống đất. May mà đầu dây còn lại vẫn buộc chặt vào người hắn. Nhưng nàng chưa kịp mừng thì đã phát hiện với sức của mình, căn bản không thể chống lại được cái “vuốt” kia, trái lại còn bị kéo lê theo Trịnh Vũ Lương, như hai con thỏ bị lôi xềnh xệch tới nồi nước sôi, trượt dài trên lớp cát đen bỏng rát, bị ép lao vào hiểm cảnh chưa rõ.

Đào Yêu dốc hết sức bình sinh cố gắng dừng lại, nhưng không thể dừng nổi, chỉ làm tốc độ bên kia chậm đi chút ít mà thôi.

Thôi thì… nếu thật sự không được thì buông tay vậy. Dù sao không biết cái gì đã bắt Trịnh Vũ Lương, nhưng chỗ cần dùng tới hắn cũng đã dùng rồi, giữ lại cũng chẳng còn giá trị gì, tống vào ngục chỉ tổ tốn cơm, bị Yêu quái ăn còn đỡ phí! Nhưng mà…

Khoan đã, nếu hắn chết trước mặt mình thật, thì cho dù hắn chỉ là một mạng rách, mình cũng gánh không nổi tội thấy chết không cứu, huống hồ bộ dạng bây giờ của hắn không thể phản kháng, dù có phản kháng cũng vô ích, chẳng phải đều là do nàng gây ra sao? Phải biết rằng, điều lệ lớn nhất mà Đào Đô đặt cho nàng là: tuyệt đối không được làm hại tính mạng con người…

Chết tiệt, vẫn không thể buông tay!

Nàng nghiến răng, quấn dây thừng quanh cổ tay, thầm nhủ: sớm biết vậy thì đã ăn thêm mấy miếng lương khô!

Sức thì không đủ, hay là uống thuốc tăng lực? Loại có thể lập tức mạnh như trâu ấy? Nhưng hình như mình chưa từng luyện ra loại thuốc như vậy…

Đúng rồi, Bính Bính có bản lĩnh này không? Ấy da, nó còn chưa thành hình hoàn toàn, chắc chẳng thể đấu nổi trong trận kéo co thế này…

Đang mải nghĩ vẩn vơ, thì Trịnh Vũ Lương phía trước bỗng dưng biến mất.

Tim nàng chợt thắt lại, chỉ thấy trên lớp cát đen phía trước chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một cái hố đen ngòm, như một cái miệng vừa đói vừa tham lam, đang đợi con mồi từ lâu lắm rồi.

Mà với tốc độ và sức kéo hiện tại, nàng thậm chí còn chưa kịp “á” một tiếng thì đã bị kéo theo Trịnh Vũ Lương, cùng nhau lao đầu rơi thẳng xuống.

Luồng khí xoáy tràn vào khiến mắt nàng gần như không thể mở ra, chỉ nghe thấy tiếng “vù vù” liên tục xẹt qua tai, thân thể lúc thì nặng như chì, lúc lại nhẹ như lông vũ, đầu óc cũng như bị quấy lung tung, ngày càng choáng váng mơ hồ.

Thế giới chìm trong bóng tối.

Trước khi ngất đi, ý nghĩ cuối cùng lướt qua trong đầu Đào Yêu là.

Đúng là năm hạn tháng xui mà!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.