🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bạch Đường!

Bạch Đường!

Bạch Đường!

Tiếng gọi đầy lo lắng của mẹ Bạch Đường lại vang lên khắp các ngóc ngách trong Bạch gia bảo.

Những người nghe thấy đều đã quen rồi. Nếu là lúc khác, chỉ cần trong tay không có việc gì, hắn nhất định sẽ giúp nàng đi tìm đứa con trai thường xuyên mất tích kia.

Nhưng hôm nay thì không được, bởi hắn đang bị nhốt trong phòng chứa củi, đến cả nhón chân nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ thủng cũng khó, chỉ có thể gắng gượng dựa người vào tường bằng tư thế xiêu vẹo. Từ mông đến sau đùi hắn đều đau đến mức không chịu nổi, lúc cha hắn quất roi, từng roi đều không để hắn kịp thở, cứ như đánh càng mạnh thì càng chứng tỏ ông dạy dỗ con trai mình có phương pháp, nhất là trước mặt chủ nhân nhà này.

Hắn l**m khóe môi khô nẻ, đầu lưỡi còn vương chút mùi gia vị, chắc là nước sốt còn sót lại từ cái đùi gà ban nãy vẫn chưa kịp lau sạch. Thơm quá, cả đời này hắn chưa từng được ăn thứ gì thơm như thế. Thật ra, nếu là do hắn trộm ăn món ngon như vậy thì có bị đánh cũng đáng, nhưng hắn không trộm ăn, cái đùi gà đó là tiểu Bạch thiếu gia mang đến cho hắn.

Tiểu thiếu gia năm ngoái mới quay về Bạch gia bảo. Nghe nói khi mới sinh ra, phu nhân Bạch gia chê nơi đây khô hanh, gió cát quanh năm, lo không nuôi nổi đứa con trời sinh yếu đuối, bèn đề nghị đến phương Nam sinh sống. Đợi đến khi đứa trẻ lớn lên, thân thể cứng cáp rồi sẽ quay về. Bạch lão gia gia chỉ có mỗi một mụn con, cũng là nam đinh duy nhất đời này của Bạch gia, trên dưới đều xem như bảo vật, ai nấy đều thấy phu nhân nói có lý. Vì thế, được lão thái gia cho phép, đôi vợ chồng trẻ bèn mang tiểu thiếu gia đi phương Nam sinh sống lâu dài, mãi đến năm ngoái mới trở về quê cũ.

Với vị tiểu thiếu gia cùng tuổi này, hắn không có nhiều ấn tượng sâu sắc. Chỉ nhớ mỗi lần bọn họ về thăm quê, cả Bạch gia đều rộn ràng như đón lễ, tiểu thiếu gia da trắng mặt xinh, tựa như thần vật có thể ban điều ước, cả nhà ai cũng muốn móc tim ra dâng cho cậu, chỉ sợ cậu không vui dù chỉ một chút. Ngay cả lão thái gia xưa nay mặt mày nghiêm khắc, cũng có thể cười hiền lành bò ra đất để cháu trai cưỡi như cưỡi ngựa.

Nhờ đó, đám người hầu trong nhà đều nắm được mấu chốt, chỉ cần tiểu thiếu gia vui vẻ thoải mái thì bọn họ mới sống yên ổn. Dù sao trước kia cũng từng có một nha hoàn vì nấu canh không đủ ngọt, khiến tiểu thiếu gia uống một ngụm rồi ném bát xuống đất, kết quả bị phạt gần chết rồi đuổi khỏi Bạch gia bảo.

Thật ra, người hầu trong nhà ai cũng không mong tiểu thiếu gia trở về, cứ ở lại phương Nam mãi thì tốt biết mấy. Nhưng cậu ta vẫn trở về rồi. Tiểu thiếu gia mười bốn tuổi vẫn xinh đẹp như hồi bé, khí chất cao quý khó giấu. Điều khiến mọi người bất ngờ là cậu dường như đã trở nên hiểu chuyện, không còn đưa ra yêu cầu quá đáng với hạ nhân nữa. Khi có người làm xong việc giúp cậu, cậu thậm chí còn mỉm cười nói lời cảm ơn.

Thì ra con người khi lớn lên thật sự sẽ thay đổi. Dù thế nào, đây cũng là chuyện tốt. Biết đâu tương lai sẽ bớt đi một chủ nhân khó chiều. Ít nhất, ban đầu mọi người đều nghĩ vậy. Ngay cả cha mẹ hắn cũng thường xuyên khen ngợi tiểu thiếu gia, nói tâm ý của Bạch lão gia thật không uổng phí, núi xanh nước biếc Giang Nam quả nhiên đã nuôi dưỡng ra một đứa trẻ tốt. Quay sang nhìn hắn thì toàn là thở dài.

Cùng là người, sao số phận lại khác nhau đến thế.

Đầu tháng này, lão thái gia qua đời, Bạch gia bảo bước vào giai đoạn bận rộn nhất. Khách đến viếng nối tiếp không dứt, nghe nói cả triều đình cũng cử người tới, tang lễ long trọng kéo dài suốt gần một tháng mới kết thúc.

Thời gian đó, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, tinh thần cũng căng như dây đàn. Lão thái gia qua đời, Bạch lão gia là trưởng tử tất nhiên trở thành chủ nhân mới của Bạch gia bảo. So với lão thái gia, ông ta nghiêm khắc và câu nệ lễ nghi hơn nhiều, ai cũng như đi trên băng mỏng, chỉ sợ phạm phải lỗi lầm sẽ bị trừng phạt. Vì vậy, cha mẹ hắn dạo gần đây thường dặn dò: chăm ngựa cho tốt, đừng nhiều lời.

Ngựa trong Bạch gia bảo hiện tại do hắn và mấy tiểu đồng khác cùng chăm sóc. Trong số đó, hắn là người tận tụy nhất.

Hắn không muốn cha mẹ lo lắng, càng không muốn gây phiền phức cho họ. Cha hắn xem công việc ở Bạch gia bảo còn nặng hơn trời, thường xuyên nhấn mạnh trước mặt hắn và mẹ rằng từ mười mấy tuổi ông đã vào đây làm việc, từ một kẻ sai vặt nhỏ nhoi vươn lên làm tiểu quản sự như hôm nay, không lo ăn mặc, không phải sống lang bạt, tất cả phúc phận đều do Bạch gia ban cho, phải biết hài lòng, phải biết cảm ơn.

Mỗi lần nhìn cha lải nhải kể lể ơn nghĩa của Bạch gia, hắn lại nghĩ nếu một ngày nào đó hắn và tiểu thiếu gia cùng rơi xuống sông, chỉ có thể cứu một người, cha hắn nhất định không do dự mà chọn tiểu thiếu gia.

May thay, hắn biết bơi. Tương tự, khi giữa hắn và tiểu thiếu gia chỉ có một người đang nói dối, cha hắn cũng sẽ không chút do dự cho rằng chính con trai mình là kẻ không thành thật.

Ban ngày, sau khi dọn dẹp chuồng ngựa xong, hắn ngồi nghỉ tạm ở góc không người. Tiểu thiếu gia đi ngang qua, đột nhiên đưa cho hắn một cái đùi gà bọc lá sen. Hắn rất bất ngờ, không dám nhận, dù bụng đang đói đến mức sôi ùng ục.

“Ăn đi.” Tiểu thiếu gia mỉm cười, đưa tay tới gần hơn: “Ta ăn không hết nhiều vậy đâu, để lâu rồi cũng hỏng mất.”

Hắn vẫn còn do dự, nhưng cái đùi gà đó thật sự quá thơm, là thứ mà chỉ có dịp Tết hắn mới được ăn.

“Cảm ơn tiểu thiếu gia!”

“Không có gì.”

Đầu bếp Bạch gia tay nghề thật sự rất cao, ăn xong hắn còn phải m*t sạch từng ngón tay mới không thấy tiếc. Khoảnh khắc đó, hắn bỗng hiểu được đôi chút sự biết ơn tận đáy lòng mà cha hắn dành cho Bạch gia.

Nhưng thiện cảm của hắn dành cho tiểu thiếu gia chỉ kéo dài chưa đến một canh giờ. Một quản sự khác phụ trách việc ăn uống dẫn người tới bắt hắn, lý do là hắn đã lén ăn đùi gà dùng để cúng tế lão thái gia.

Hắn liều mạng giải thích, nói rằng đùi gà đó là tiểu thiếu gia đưa cho hắn ăn, hắn hoàn toàn không biết đó là đồ cúng. Quản sự lập tức kéo hắn đi tìm tiểu thiếu gia để xác minh. Thiếu gia lúc ấy đang đọc sách, chỉ liếc hắn một cái rồi lắc đầu: “Ta sao có thể đưa đồ cúng của ông nội cho hắn ăn được.”

Cảm giác như sét đánh ngang tai là lúc này đây. Hắn chết lặng, ngơ ngác hỏi: “Tiểu thiếu gia, vì sao ngươi lại hại ta?”

“Ngông cuồng! Dám vu khống tiểu thiếu gia!” Quản sự lập tức tát hắn một cái.

Hắn lảo đảo ngã nhào xuống đất.

“Dừng tay.” Tiểu thiếu gia bước tới đỡ hắn dậy, nhân cơ hội khẽ nói bên tai: “Không đến lượt ngươi dạy ta làm việc. Đây chỉ là trừng phạt nhỏ thôi.”

Nói xong bèn quay người lại, thản nhiên dặn dò quản sự: “Dạy dỗ một chút là được rồi, đừng làm khó hắn quá.”

“Vâng!”

Hắn càng thêm mơ hồ, hắn dạy Tiểu thiếu gia làm việc lúc nào chứ? Việc này sao lại đến lượt hắn? Thực tế là từ khi Tiểu thiếu gia quay về Bạch Gia Bảo, hai người họ cộng lại cũng chưa nói quá ba câu… Ba câu? Trong lòng hắn run lên, chẳng lẽ là chuyện hôm qua, Tiểu thiếu gia đến chuồng ngựa, mang một miếng thịt đến cho ngựa ăn, hắn bèn ngăn lại, nói ngựa không thể ăn thịt, tiêu hóa không nổi. Tiểu thiếu gia chỉ mỉm cười nhìn hắn một cái, nói một tiếng “biết rồi”, chuyện liền kết thúc. Nhưng đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Sao lại khiến Tiểu thiếu gia ghi hận chứ? Ngựa vốn dĩ không thể ăn thịt mà. Hắn nghĩ mãi không ra.

Quản sự giao hắn lại cho cha hắn. Cha hắn gần như nổi trận lôi đình, trong mắt ông, ăn trộm đồ cúng của lão Thái gia còn tệ hơn giết người phóng hỏa trăm lần.

Dù hắn giải thích thế nào, cha hắn cũng không tin lấy một chữ. Sau đó là một trận đòn thê thảm, nếu không nhờ mẹ hắn can ngăn, e là cái mạng nhỏ cũng không giữ nổi.

“Nhốt nó vào phòng củi, không cho ăn uống gì cả!” Trong cơn giận dữ của cha, thân thể đầy thương tích của hắn bị ném vào phòng củi tối om.

Xui xẻo quá… Hắn cảm thấy chuyện này vô lý đến mức muốn khóc cũng không khóc nổi.

Bạch Đường!

Bạch Đường!

Tiếng gọi của mẹ Bạch Đường cuối cùng cũng dần xa.

Haiz… vẫn chưa tìm thấy sao? Tên nhóc này lại chạy đi đâu rồi, lúc nào cũng chạy lung tung, rơi xuống cái hố nào cũng chẳng ai biết.

Bạch Đường là đứa con duy nhất của vợ chồng lão Bạch. Bạch gia vốn là gia nô theo hầu lão Thái gia từ đời ông nội Bạch Đường, đến mức họ “Bạch” cũng là do lão Thái gia ban cho. Khi Bạch Đường chào đời, cha mẹ hắn, những người chữ nghĩa bẻ đôi không biết, nghĩ mãi mới đặt được cái tên ấy. Trong mắt họ, “đường” là thứ tốt đẹp nhất trên đời, không có gì ngọt ngào hơn vị ngọt cả, mong rằng tương lai của Bạch Đường cũng ngọt ngào như mật.

Nhưng điều họ không ngờ là ngoài việc thích ăn ngọt ra, Bạch Đường chẳng có điểm nào giống với cái tên của mình. Hắn là đứa trẻ sinh ra đã mang khiếm khuyết, đầu óc không được nhanh nhạy, nói năng cũng không rõ ràng, hễ lo lắng là miệng méo xệch còn chảy cả nước dãi, hai chân thì bên dài bên ngắn, đi đường lúc cao lúc thấp, té ngã là chuyện thường. Đã từng mời đại phu đến xem, nói là bệnh mang từ trong bụng mẹ, không chữa được, cứ vậy mà nuôi thôi.

Lão Bạch hễ nhìn thấy Bạch Đường là đau đầu. Rất nhiều lời họ nói, Bạch Đường không hiểu, thường bị sai đi hướng đông lại đi hướng tây, làm sai cũng không biết mình sai, chỉ biết cười ngờ nghệch, lần sau lại phạm. Lão Bạch giận quá thường đánh hắn, khiến Bạch Đường sợ hãi phải trốn đông trốn tây, dần dà hình thành thói quen chạy lung tung. Bạch tẩu thì đau lòng, nhưng ngoài việc chấp nhận thì còn cách nào? Mỗi khi không thấy đâu, nàng lại đi gọi, gọi mãi cũng gọi về được. May mà ở điểm này hắn vẫn còn nghe lời, chỉ cần nghe tiếng mẹ gọi là từ chỗ nào lạ lùng cũng chui ra được.

Bạch Đường lớn hơn hắn hai tuổi. Trong Bạch Gia Bảo, có lẽ chỉ hai người họ là có tuổi thơ trùng nhau. Bạch Đường không có bạn, hắn cũng không, nhưng hắn cảm thấy không thể làm bạn với Bạch Đường, hắn quá ngốc, lại không hiểu lời người khác nói, chỉ biết bám sau lưng hắn như cái đuôi nhỏ, rảnh rỗi lại dúi cho hắn mấy thứ nhặt được như đá, hoa dại hay cả một con sâu lông… dù sao thì đó đều là những thứ hắn cho là “hay ho”. Đá với hoa còn đỡ, chứ con sâu thì dọa hắn suýt chết, hắn đuổi theo Bạch Đường đánh suốt nửa dặm, còn Bạch Đường vừa chạy vừa kêu với vẻ mặt oan ức.

Khi hắn đọc sách, Bạch Đường cũng hay chạy tới xem. Vừa nhìn thấy cái mặt chẳng có điểm nào dễ thương ấy là hắn đã thấy phiền, bèn đuổi đi, nhưng đuổi rồi một lúc lại quay lại. Hắn cũng hết cách, đành tiện tay đưa cho một quả dại hay món đồ chơi như cửu liên hoàn, lúc đó Bạch Đường mới chịu ngoan ngoãn qua một bên chơi.

Chỉ là, hai năm gần đây, Bạch Đường hình như đỡ ngốc hơn một chút, ít nhất cũng có thể làm tốt việc chăn dê. Hắn rất thích chơi cùng đàn dê, hay vui vẻ chạy nhảy sau mông bọn chúng, tay cầm roi chỉ phất qua phất lại, chưa bao giờ đánh.

Có điều, cái tật “nói biến mất là biến mất” vẫn không sửa được. Trời mới biết hôm nay hắn lại trốn ở chỗ kỳ quái nào.

Gió lạnh từng luồng len qua khe hở trong phòng củi. Hắn vừa lạnh, vừa đói, vừa đau, rùng mình một cái, vội kéo đống cỏ khô bên cạnh phủ lên người, mới thấy đỡ hơn chút ít.

Cố ngủ đi… chỉ có ngủ mới không lạnh, không đói. Hắn co người lại, mơ mơ màng màng nhắm mắt.

Là ảo giác.

Không biết qua bao lâu, có người gõ cánh cửa phòng củi. Hắn choàng tỉnh khỏi một cơn mơ hỗn loạn, lắng tai nghe, xác định là có người ở ngoài.

“Ai đó?” Hắn hỏi.

Không ai trả lời, chỉ thấy có vật gì đó được bọc bằng giấy dầu nhét mạnh qua khe cửa. Hắn lồm cồm bò đến, nhặt lên, mở ra thì thấy đó là một cái bánh thịt còn nóng hôi hổi. Trong cơn xúc động, hắn áp sát cửa nhìn ra ngoài, là khuôn mặt ngây ngốc đang cười khúc khích của Bạch Đường.

“Sao lại là ngươi!” Hắn cau mày: “Mẹ ngươi gọi ngươi cả nửa ngày rồi, còn không mau về đi!”

“Ăn… ăn cơm!” Bạch Đường khịt khịt mũi: “Đói… không tốt.”

Hắn không biết Bạch Đường moi đâu ra cái bánh thịt này, cũng không định truy cứu. Hắn quá đói rồi, đang định ăn thì ngừng lại, hỏi: “Ngươi ăn cơm chưa?”

Bạch Đường thật thà lắc đầu. Hắn thở dài, xé nửa cái bánh nhét ra ngoài. Kết quả lại bị đẩy trả lại, hắn lại nhét ra, cứ như vậy qua lại mấy lần, cuối cùng hắn phát cáu: “Bảo ngươi ăn thì cứ ăn đi! Không được đưa trả lại nữa!”

Chỉ cần hắn thể hiện ra vẻ tức giận, thì năng lực hiểu chuyện của Bạch Đường như được nâng lên, cuối cùng cũng không đưa trả lại nữa. Hắn thở phào, bắt đầu ăn bánh ngấu nghiến.

Ngoài cửa, Bạch Đường cũng ngồi trên bậc thềm, nhai bánh như nuốt cả trời đất vào lòng.

Trong Bạch gia bảo rộng lớn, chỉ có mình Bạch Đường đầu óc không được lanh lợi là còn nhớ hắn có đói bụng hay không.

Sau chuyện đó, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của tiểu thiếu gia từ xa, sống lưng hắn lập tức lạnh toát. Hắn quyết định từ nay về sau, trước mặt người này sẽ mãi mãi là một kẻ câm.

Thế nhưng, chẳng bao lâu sau hắn lại phát hiện một chuyện khiến lòng hắn càng thêm lạnh giá, gần đây tiểu thiếu gia thường xuyên gọi Bạch Đường cùng ra ngoài chơi với bọn họ, mà bên cạnh tiểu thiếu gia chưa từng thiếu bạn chơi. Ba thiếu gia xuất thân từ các gia đình giàu có ở trấn bên, mang danh nghĩa bạn đọc mà thường xuyên lui tới Bạch gia bảo.

Những nhân vật như thế làm sao coi Bạch Đường là người cùng đẳng cấp? Thế nhưng Bạch Đường lại vui vẻ ra mặt, trông chẳng có vẻ bị ép buộc gì, cứ hớn hở mà đi theo họ.

Thôi kệ, liên quan gì đến hắn đâu. Lo chuyện bao đồng chưa biết chừng lại ăn một trận đòn nên thân.

Cho đến một ngày, Bạch Đường vui mừng chạy đến kéo tay hắn lôi đi, hướng thẳng về chuồng dê. Thì ra là dê mẹ mới sinh dê con. Bạch Đường vui đến mức tay múa chân nhảy, như thể chính hắn sinh ra con dê ấy vậy… Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra Bạch Đường có điều gì đó không ổn, trên cánh tay để lộ ra có vài vết thương không rõ nguồn gốc, sắc mặt cũng kỳ lạ, lúc thì cười, lúc thì nhăn nhó đau đớn.

Hắn hỏi Bạch Đường: “Tay ngươi làm sao thế?”

Bạch Đường chỉ một mực kéo hắn đi xem dê con.

“Có phải là bọn tiểu thiếu gia làm không?” Hắn trừng mắt nhìn Bạch Đường.

Bạch Đường vẫn ngây ngô cười, đáp: “Cùng chơi… bọn họ… để ý ta.”

Cái tên ngốc này đang nói cái gì vậy… Hắn nhìn quanh, hạ giọng nói: “Sau này ngươi cách xa bọn họ ra một chút.”

Bạch Đường ngơ ngác không hiểu.

“Họ không phải người tốt.” Hắn nói thẳng. Mỗi lần nghĩ đến tiểu thiếu gia, những vết thương tưởng như đã lành lại nhói lên từng cơn.

Bạch Đường nhìn hắn hồi lâu rồi lại cười toe toét: “Vui mà!”

Hắn đành bó tay, tên ngốc này hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì. Thôi kệ, ngồi lại cùng hắn xem dê.

Trong hai con dê con mới sinh, có một con chỉ có ba chân. Dê do người có khiếm khuyết nuôi cũng mang khiếm khuyết, ông trời thật thích đùa dai. Lão Bạch đến xem, nói con dê con này giữ lại cũng vô dụng, phải đem đi dìm chết. Thế nhưng Bạch Đường lại ôm lấy nó chạy mất, chưa từng thấy hắn chạy nhanh như vậy, lão Bạch dù thở không ra hơi cũng không đuổi kịp, đành bỏ cuộc. Từ đó về sau, Bạch Đường rất chăm sóc con dê ba chân này, ăn ở đều ở cạnh nó, sợ nó bị lạnh, bị đói, không bú được sữa.

Dưới sự chăm sóc tận tình của Bạch Đường, con dê ba chân lớn rất nhanh, dù chỉ có ba chân nhưng vẫn nhảy nhót vui vẻ, chạy lon ton theo sau Bạch Đường như một con cún nhỏ. Buồn cười nhất là Bạch Đường cũng gọi nó là “Bạch Đường”, hắn còn chia sẻ cả tên mình cho nó.

Hôm ấy, hắn nhặt được một thứ hiếm có, nghĩ rằng Bạch Đường chắc sẽ thích nên mang đến tìm hắn. Gần đây, Bạch Đường hầu như coi chuồng dê là nhà, không chạy lung tung nữa, tìm là thấy ngay.

Khi hắn tìm được Bạch Đường, Bạch Đường đang ôm dê con ngồi trên tảng đá ngoài chuồng dê, mặt dính tro quả chưa lau sạch, quần áo lấm lem thủng lỗ chỗ, đầu tóc bù xù như bị lợn ủi, trông thấy hắn lập tức vui mừng ra mặt, nhưng nụ cười có chút khó nhọc, đuôi mắt dường như có vết thương.

Hắn nhíu mày: “Sao ngươi lại thành ra thế này?”

Bạch Đường cười hì hì, tay làm động tác “bùm bùm”: “Vui lắm!”

“Có phải bọn họ ném pháo vào ngươi không?!” Hắn gắt lên, tức giận hỏi.

Bạch Đường vẫn cứ cười hề hề, vừa gật đầu lại vừa lắc đầu: “Không sợ!”

“Không sợ? Ngươi không đau à? Suýt chút nữa là trúng vào mắt rồi đấy!” Hắn nhìn vết thương nơi khóe mắt hắn, trong đầu bất giác hiện lên cảnh bọn họ lấy Bạch Đường ra trêu chọc như khỉ.

Bạch Đường không hiểu tại sao hắn lại nổi giận, vội kéo tay hắn đặt lên đầu dê con: “Sờ đi! Vui lắm!”

“Ta không sờ!” Hắn giật tay lại, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Bạch Đường: “Bạch Đường, ngươi nghe hiểu ta nói đúng không?”

“À…” Bạch Đường nghiêng đầu nhìn hắn.

“Sau này nếu bọn họ lại gọi ngươi, ngươi hãy chạy đi! Chạy như lúc trước ngươi ôm dê con bỏ chạy trước mặt cha ngươi vậy! Đừng để bọn họ bắt được! Đừng tin bọn họ!” Hắn nghiến răng, cảnh cáo từng chữ.

Bạch Đường mơ mơ hồ hồ chu miệng, rồi lại kéo tay hắn sờ đầu dê con: “Sờ đi, đừng giận nữa.”

Hắn thở dài, đành bất đắc dĩ sờ lên đầu “Bạch Đường” kia. Lông mềm mềm, thật dễ chịu. Cái tên ngốc này, cứ nghĩ rằng sờ con dê mà hắn quý như bảo vật một cái thì mọi chuyện sẽ ổn cả.

Tay hắn từ đầu dê chuyển sang đầu người, nhẹ nhàng xoa xoa: “Đợi chúng ta lớn lên là được.”

Lớn rồi, chắc sẽ có đủ sức mạnh để chống lại lũ quái vật kia. Hiện tại, bọn họ chỉ có thể bị đánh hoặc bỏ chạy. Nhưng rõ ràng, đám người kia cũng chỉ là mấy đứa trẻ thôi mà.

Hôm ấy, tâm trạng hắn rất tệ, như thể người bị thương bởi pháo nổ là chính hắn vậy. Nhưng nếu thực sự là hắn, liệu kết cục của hắn có khác gì Bạch Đường không?

Hắn ngồi bên cạnh Bạch Đường, nhìn Bạch gia bảo nơi mình sống từ lúc năm tuổi đến giờ, chợt cảm thấy hình như mình chưa bao giờ thật sự sống trong đó, cũng chưa bao giờ thật sự nhìn rõ nơi này rốt cuộc là thế nào. Chỉ thấy uể oải, thậm chí là sợ hãi.

Có lẽ Bạch Đường mới là người thực sự hạnh phúc, chỉ cần ăn no mặc ấm, chỉ cần con dê của hắn khỏe mạnh lớn lên là đủ rồi.

Từ ngày hôm đó, hắn bắt đầu tích cực với việc đọc sách và luyện võ, chẳng hiểu sao lại có cảm giác chỉ có hai chuyện ấy mới có thể trở thành đôi cánh giúp hắn thoát khỏi số phận đã được định sẵn.

Hắn bắt đầu nhận mặt chữ từ khi còn nhỏ, cha hắn thì không để tâm, nhưng mẹ hắn lại rất kiên quyết, nói rằng không thể làm một kẻ mù chữ mở mắt mà chẳng biết gì. May mắn là Bạch Gia Bảo để thể hiện khí độ, đã mời một lão tiên sinh đến ở, chuyên phụ trách dạy chữ và đọc sách cho đám hạ nhân. Chỉ tiếc là học trò thì chẳng mấy ai, bởi phần lớn mọi người đều cho rằng cuộc đời họ có biết chữ hay không cũng chẳng thay đổi được gì, dù sao cũng chỉ là làm hạ nhân cả đời trong Bạch Gia Bảo, không phải đi thi Trạng Nguyên, ngày tháng nhìn thấy rõ cả đời, hà tất phải nhọc tâm?

Nhưng chỉ cần lão tiên sinh mở lớp, hắn nhất định không vắng mặt. Trước kia hắn cũng từng nghĩ học chữ chẳng có ích gì, nhưng bây giờ hắn chỉ hận mình chưa học đủ nhiều, chỉ mong một ngày nào đó cũng có thể nói năng trôi chảy, viết văn như rồng bay phượng múa.

Ngoài đọc sách, luyện võ cũng trở thành một mục tiêu khác của hắn. Vị võ sư dạy quyền cước cho đám gia đinh trong Bạch Gia Bảo có mối quan hệ khá thân với cha hắn. Không rõ là nói thật hay chỉ để làm cha hắn vui, nhưng võ sư từng khen thân thể hắn rắn chắc, đầu óc linh hoạt, rất có khiếu luyện võ. Hôm đó, nhân lúc võ sư và cha hắn uống rượu vui vẻ, hắn quỳ xuống gọi một tiếng “sư phụ”, võ sư cũng không tiện từ chối, đành nhận hắn làm đồ đệ “tự tìm đến cửa”, rảnh rỗi thì dạy hắn mấy chiêu.

Cuộc đời từng mờ mịt, dần dần trở nên rõ ràng.

Hắn chỉ từng nói về tương lai tưởng tượng của mình với Bạch Đường. Hắn bảo mình mong được lớn lên, lớn lên rồi trở thành một người thật tốt, phải làm quan, phải có tiền, phải văn võ song toàn, như vậy mới có thể bảo vệ bản thân, cũng có thể bảo vệ người khác.

Tất nhiên, Bạch Đường chẳng hiểu được bao nhiêu. Chỉ ôm lấy con dê của mình, ngốc nghếch hỏi hắn làm sao mới có thể lớn lên.

Hắn cười, vỗ nhẹ lên trán y, thuận miệng đùa rằng chỉ cần tiết kiệm được nhiều tiền thì sẽ lớn lên, rồi nhìn dáng vẻ mơ hồ gãi đầu của y, nhét một quả ngọt giòn vào miệng y.

Hai đứa trẻ nhỏ bé không đáng kể trong Bạch Gia Bảo, ngồi bên ngoài chuồng dê, hiếm hoi được lúc nhẹ nhõm đung đưa chân, nhìn mặt trời lặn về tây, vạn vật lặng yên.

Thế nhưng, khi tương lai mà hắn mong đợi vẫn còn ở nơi xa, thì Bạch Đường đã gặp chuyện.

Hắn sẽ không bao giờ quên buổi chiều cuối thu hôm đó, một khoảnh khắc còn đáng sợ hơn cả ác mơ.

Bạch Đường lại mất tích, không có trong chuồng dê, cũng không dắt đàn dê ra ngoài ăn cỏ. Hắn và Bạch tẩu tìm khắp nơi mà không thấy bóng dáng Bạch Đường.

Từ khi trong cuộc sống của nó có đàn dê này, chuyện như vậy đã lâu rồi không xảy ra. Bạch tẩu tuy lo lắng, nhưng cũng không quá căng thẳng, dù sao cũng là Bạch Đường, ai biết được trong cái đầu đơn giản lộn xộn đó lại nảy ra ý nghĩ quái đản gì nữa?

Nhưng hắn thì thấp thỏm không yên, bởi khi đi ngang qua thư phòng dành riêng cho tiểu thiếu gia, hắn phát hiện người lẽ ra đang ở đó đọc sách viết chữ cũng không thấy đâu.

Hắn định hỏi người khác xem có ai thấy tiểu thiếu gia không, nhưng từ sau chuyện đùi gà hôm đó, hắn thậm chí khó mà thốt ra được ba chữ “tiểu thiếu gia”, cảm giác bài xích và sợ hãi vô lý khiến hắn như thể chỉ cần nói ra ba chữ ấy là sẽ trúng độc mà chết. Hắn sợ đứa trẻ bằng tuổi mình kia, cho dù hắn không muốn thừa nhận.

Hắn không hỏi ai, nhưng lại như bị ma xui quỷ khiến, bước ra khỏi cổng lớn của Bạch Gia Bảo. Có thể nào y đã chạy ra ngoài không?

Hắn chạy một vòng quanh bên ngoài Bạch Gia Bảo, vẫn không thấy đâu. Hắn mệt đến thở hồng hộc, trong lòng cầu nguyện Bạch Đường nhất định đừng xảy ra chuyện gì.

Một trận gió cát thổi qua, cát bay vào mắt khiến hắn ch** n**c mắt. Cũng lúc đó, hắn dường như nghe thấy vài tiếng “be be” quen thuộc, nhưng rất yếu, rất mơ hồ, không dám chắc đó có phải là ảo giác của mình không.

Hắn nghiêng đầu nhìn về hướng gió cát thổi đến. Phía xa là một màu vàng đất mờ mịt, không trông rõ gì cả. Hắn chỉ nhớ rằng về phía đó chỉ có một tòa vọng đài đã có từ nhiều năm trước, rất cao và rất cũ, nghe nói là do quân đội từng đóng quân nơi đây để lại. Vì ở xa khu nhà nên cũng chẳng ảnh hưởng gì, Bạch gia vẫn để đó, coi như một món trang trí trong vùng phong cảnh đơn điệu này.

Bình thường chẳng ai đến nơi đó, nhưng lúc này ánh mắt hắn lại như bị dán chặt vào đó, không thể rời đi.

Mấy tiếng dê kêu đó, thật sự chỉ là ảo giác sao?

Tim hắn đập dồn dập. Do dự một lát, hắn cuối cùng vẫn vội vã chạy về phía vọng đài. Khi ấy hắn đã theo võ sư học được một thời gian ngắn, thể lực cũng khá hơn trước, chạy nhanh hơn rất nhiều.

Càng đến gần vọng đài, hắn càng chắc chắn một điều, dù tiếng dê khi nãy có phải ảo giác hay không, thì tiếng bây giờ nhất định không phải.

Tiếng dê kêu ngày càng rõ, càng lúc càng thê thảm và sắc nhọn. Xen lẫn bên trong, còn có tiếng cười khúc khích của con người.

Dê không nên có mặt ở nơi đó, người cũng không nên.

Hắn chạy quá nhanh, từ ngực đến cổ họng đều trào lên vị máu tanh ngọt, đến thở cũng thấy đau rát.

Khi vọng đài hiện rõ mồn một trước mắt, hắn chết lặng.

Trên hàng rào ở đỉnh vọng đài, một sợi dây thừng thô buộc chặt Bạch Đường ba chân lủng lẳng giữa không trung. Ngoài nỗi sợ hãi, phần eo bị thắt chặt chắc chắn cũng rất đau đớn, nó không ngừng giãy giụa, nhưng tiếng kêu ngày một yếu đi.

Bạch Đường đang quỳ bên lan can òa khóc, mặc kệ dây gai có cứa tay hay không, vẫn dốc sức kéo dây lên. Trong đầu hắn như có tiếng “ong” nổ tung, khí huyết dâng trào suýt nữa trào khỏi lồng ngực.

Tiểu thiếu gia và hai kẻ đi cùng khoanh tay trước ngực, thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn màn giằng co giữa không trung như đang xem kịch.

Một cỗ xe ngựa đỗ cạnh bên, con ngựa có vẻ bị tiếng dê làm phiền, bực bội lắc đầu.

Nghe tiếng động, bọn họ quay đầu lại. Trong ánh mắt lộ ra chút căng thẳng, nhưng khi nhận ra là hắn, tiểu thiếu gia bèn nở nụ cười, nhìn hắn đầy vẻ khinh miệt mà thoải mái: “Ngươi cũng tới rồi à.”

Hắn không đáp, lao đến dưới vọng đài, ngẩng đầu hét to: “Bạch Đường, mau xuống đây cho ta!”

Bạch Đường nào chịu nghe, tay bị dây cứa đến chảy máu cũng không chịu buông, khóc lớn hơn bao giờ hết, gào lên thảm thiết: “Bạch Đường… không được chết…”

Bạch Đường dù chỉ là một con dê con, nhưng cũng nặng tới mấy chục cân, treo lơ lửng như vậy, một mình y làm sao kéo nổi? Huống chi sợi dây thừng mảnh ấy đã có dấu hiệu sắp đứt.

“Đừng động đậy, ta lên giúp ngươi!” Hắn vội chạy đến, trong lòng thầm tính toán thời gian cần để leo từ dưới lên. Chỉ cần Bạch Đường không hành động bừa, thì chắc chắn vẫn còn kịp.

Ba người kia càng thêm hứng thú như được xem trò hay, thậm chí bắt đầu cá cược xem hắn có leo lên kịp trước khi dây đứt hay không.

Hắn dẫm lên bậc thang gỗ kêu kẽo kẹt, bước chân nhanh đến mức gần như tóe lửa. Chỉ cần đủ nhanh, hắn sẽ có thể chấm dứt vở kịch độc ác này.

Nhưng hắn mới leo được nửa chừng thì bỗng cảm thấy có thứ gì đó lướt vèo qua trước mắt, mang theo một luồng gió lạ, phất qua tóc mái hắn.

“Bịch! Bịch!”

Hai tiếng trầm đục vang lên. Tim hắn chợt chìm xuống, như thể rơi khỏi cơ thể.

Từ trên cầu thang nhìn xuống, trên nền đất gồ ghề, Bạch Đường và Bạch Đường nằm im giữa một vũng máu đỏ thẫm.

Suýt nữa hắn cũng rơi khỏi cầu thang. Cơ thể không nghe điều khiển, lảo đảo nguy hiểm như đang bị gió thổi bay.

Cảnh tượng trước mắt xoáy vào nhau, hóa thành một xoáy nước đen kịt dữ dội xông thẳng tới. Hắn cảm giác xương cốt toàn thân đều vỡ nát, không thể chống đỡ nổi cơ thể.

“Bịch!” Hắn ngã ngồi xuống cầu thang, nhưng chỉ trong chớp mắt lại bật dậy, vừa lăn vừa trượt xuống.

“Bạch Đường! Bạch Đường!” Hắn quỳ xuống bên cạnh hai người, muốn ôm lên lại sợ làm họ bị thương thêm, chỉ có thể vỗ nhẹ vào mặt Bạch Đường, run giọng hét lên: “Đừng dọa ta… tỉnh lại đi mà!”

Mi mắt Bạch Đường run lên, cuối cùng hé mở được một nửa.

Hắn mừng rỡ đến phát điên, nắm chặt tay nó: “Không sao đâu, ta lập tức đưa ngươi đi tìm đại phu!”

“Bạch… Đường…” Môi Bạch Đường mấp máy.

Hắn liếc nhìn sang hướng khác, chau mày, nói dối: “Bạch Đường không sao, ta vừa xem rồi, còn cứu được.”

Bạch Đường nhẹ nhõm thở ra một hơi, lại nói: “Tim… tim…”

“Tim sao rồi? Đau ở ngực à?” Hắn sốt ruột muốn khóc: “Cố chịu một chút, ta lập tức đưa nó về!”

Bạch Đường nhìn hắn bằng ánh mắt đau lòng chưa từng thấy, cố gắng giơ tay lên, định chạm vào mặt hắn. Nhưng chút sức lực cuối cùng bỗng tan biến, bàn tay lạnh dần rơi xuống đất, rồi không còn cử động nữa.

“Bạch Đường! Mở mắt nói chuyện với ta đi!” Hắn vội chụp lấy tay nó, hoảng loạn thổi khí vào tay không ngừng: “Đừng ngủ… nói chuyện với ta đi mà!”

Bên kia, ba người rốt cuộc cũng lộ vẻ hoảng sợ. Một tên rón rén bước tới, run rẩy kiểm tra rồi đưa tay dò hơi thở Bạch Đường, sợ đến mức rụt cổ bỏ chạy, mặt mày xám ngoét nói với tiểu thiếu gia: “Hỏng rồi, người chết rồi!”

Một tên khác cũng cuống lên, lắp bắp kéo áo tiểu thiếu gia: “Phải làm sao đây? Có người chết thì làm sao? Là… là ngài bắt treo con dê của hắn mà…”

“Bốp!”

Một cái tát vang dội quất tới, đánh tên kia loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

“Hoảng cái gì!” Tiểu thiếu gia nghiến răng nghiến lợi: “Có ta ở đây, các ngươi sợ cái gì!”

Hai tên kia đờ ra, vừa không kiềm được sợ hãi vừa không dám thể hiện quá mức, chỉ biết ôm mặt, run rẩy đứng sau lưng hắn chờ lệnh.

Tiểu thiếu gia hít sâu một hơi, bước đến gần chỗ Bạch Đường.

Hắn hoàn toàn không cảm nhận được có người đến gần, chỉ không ngừng gọi tên Bạch Đường, ra sức xoa bóp tay y. Bây giờ hắn như kẻ ngốc, chỉ biết làm đi làm lại hai việc đó. Cả thế giới trong mắt hắn co rút lại thành một điểm đen không thể xuyên thấu.

“Nó chết rồi.” Giọng tiểu thiếu gia lạnh lẽo từ trên cao rơi xuống.

Hắn không đáp lời, chỉ thấy bàn tay mình càng lúc càng nặng, động tác càng lúc càng cứng, giọng gọi cũng càng lúc càng yếu.

Không biết bao lâu sau, trong bóng tối dày đặc trước mắt rốt cuộc cũng có một khe sáng mờ nhạt. Hắn bắt đầu lờ mờ thấy được gương mặt của tiểu thiếu gia. Một khuôn mặt đẹp làm người ta ngẩn ngơ, người ta nói rồng trong đám người hẳn cũng chỉ đến thế. Chỉ tiếc là đứng ngược sáng, trên mặt lại phủ lên một lớp bóng mờ quái quỷ như ác mộng.

“Ngươi đã hại chết Bạch Đường.” Hắn khẽ nói.

Khóe môi tiểu thiếu gia cong lên: “Lời này không đúng, sao có thể tính vào đầu ta được. Rõ ràng là tên ngốc đó không cẩn thận nên mới ngã xuống, bọn ta chẳng ai chạm vào nó.”

Hắn bắt đầu run rẩy, từ môi đến răng, rồi lan ra khắp cả người, nếu như bây giờ trong tay có một con dao…

“Muốn đánh ta sao?” Tiểu thiếu gia lại cười: “Tốt nhất trước khi động thủ ngươi nên nghĩ cho rõ. Thứ nhất, nó đã chết rồi, ngươi có làm gì đi nữa thì cũng không thể khiến nó sống lại. Thứ hai, chỉ một cái đùi gà đã đủ khiến ngươi bị đánh gần chết, nếu ta nói với mọi người rằng chính ngươi dẫn nó đến vọng đài chơi đùa… ngươi nghĩ người trong Bạch Gia Bảo, bao gồm cả cha ngươi, sẽ tin ai? Thứ ba là…”

Y dừng một chút, ánh mắt toát lên tâm cơ và sự từng trải không hề phù hợp với tuổi tác của mình: “Cha ngươi mơ làm quản sự lớn của Bạch Gia Bảo đến độ nằm mơ cũng cười, thật ra chỉ cần ta nói vài câu, quản sự hiện tại cũng chưa chắc giữ nổi chức.”

Hai chữ, một con dao, dễ dàng đâm trúng nơi yếu ớt nhất trong hắn.

Thanh vũ khí tưởng tượng kia vỡ tan như bong bóng. Nắm tay siết chặt bất giác buông lỏng. Hắn như pho tượng đá bị vứt bỏ, bất lực và uất nghẹn quỳ trước mặt Bạch Đường.

“Ngươi chưa từng đến đây hôm nay, cũng chẳng biết chuyện gì cả.” Tiểu thiếu gia dường như đã nhìn thấu nội tâm hắn, hài lòng xoa đầu hắn như xoa đầu một con chó bị đánh đến sợ hãi, không dám phản kháng: “Về đi, thay bộ quần áo bẩn kia, rồi làm những việc nên làm.”

Hắn theo bản năng nghiêng đầu, tránh bàn tay kia, nghiến răng nói: “Tại sao ngươi lại đối xử với bọn ta như vậy? Bọn ta đâu có chọc gì đến ngươi!”

“Chuyện đó à…” Tiểu thiếu gia cố tình ra vẻ trầm tư suy nghĩ, không biết nghĩ đến chuyện gì buồn cười, mỉm cười hừ một tiếng: “Bọn ngươi sinh ra vốn là để bị đối xử như thế mà.”

Hắn sững sờ. Thế giới một lần nữa thu hẹp lại đến mức khiến hắn không thở nổi. Hắn lại chẳng nhìn rõ được khuôn mặt người trước mắt. Chỉ cảm thấy thân hình đối phương đang phồng lên không ngừng, rồi hóa thành một con quái vật mắt đỏ nanh dài, còn hắn, chỉ là một hạt bụi nhỏ bé trước mắt quái vật đó.

“Vậy giờ phải làm gì?”

“Cứ để nó nằm đây sao? Rồi sẽ bị phát hiện đấy.”

“Chôn đi?”

“Các ngươi cũng ngu ngốc thật. Đào hố thì tốn công quá, quẳng xuống Hắc Sa Địa đi. Nơi đó có đầy hố cát chảy. Dù sao tên ngốc này cũng hay chạy lung tung, sớm muộn gì cũng mất tích.”

Những giọng nói lạnh lùng ấy vang vọng như đến từ một thế giới khác.

Chờ đến khi hắn hồi thần lại, Bạch Đường và Bạch Đường của hắn đã bị khiêng lên xe ngựa. Từ khung cửa sổ, khuôn mặt tiểu thiếu gia ló ra, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.

Tiếng vó ngựa dần xa, hắn vẫn quỳ ở đó, ngơ ngác nhìn mặt đất chỉ còn lại một vệt máu đỏ sẫm.

Hắn muốn khóc nhưng đôi mắt lại khô khốc không rơi nổi một giọt lệ. Từ xương cốt đến máu thịt, như thể đều bị vắt kiệt. Lúc này hắn chẳng còn là con người, chỉ là một cái vỏ rỗng, tàn tạ, xấu xí, không có bản thân, để người ta tùy ý bài trí.

Gió cát ngày càng lớn, hắn không hề có ý định tránh né, chỉ mong nó mạnh hơn nữa, đủ lớn để chôn vùi cả chính mình.

Hắn không nhớ rõ bản thân đã quay về Bạch Gia Bảo bằng cách nào, chỉ nhớ lúc trở về, trong bảo vẫn vang vọng tiếng gọi dài lê thê của Bạch tẩu: “Bạch Đường…!”

Như họ dự liệu, không ai xem việc Bạch Đường mất tích là chuyện gì to tát. Ngay cả lão Bạch cũng chẳng hề sốt ruột, còn bảo Bạch tẩu đừng tìm nữa, mau đi nấu cơm, thằng nhóc đó chơi đủ rồi sẽ tự về thôi, không về thì cũng chẳng sao.

Bạch tẩu thấy hắn trở về, gọi hắn, gọi mấy tiếng hắn mới dừng lại.

“Đi đâu chơi mà người dơ dáy thế này.” Bạch tẩu trách yêu, như mẹ mắng con, vươn tay định phủi quần áo lấm lem của hắn.

Hắn theo bản năng tránh đi, vội vàng tự mình phủi lấy, sợ Bạch tẩu phát hiện ra trên người hắn còn sót lại dấu vết cuối cùng của Bạch Đường.

“Không cẩn thận bị ngã xuống hố.” Hắn lảng tránh.

“Lần sau phải cẩn thận đấy, gãy chân thì mẹ ngươi đau lòng lắm.” Bạch tẩu thở dài, rồi hỏi: “Vẫn chưa thấy Bạch Đường đâu phải không?”

Tim hắn run lên, giữa nói và không nói do dự thoáng chốc, cuối cùng vẫn khó khăn lắc đầu: “Không… không thấy.”

“Thằng bé này không bỏ tật cũ, ôi…” Bạch tẩu buồn bã rời đi.

Hắn nhìn bóng lưng gầy gò đã còng của nàng, há miệng nhưng chẳng thể thốt ra lời nào.

Đêm đó, hắn thấy rất lạnh. Dùng chăn quấn chặt lấy mình đến mức không thở nổi cũng không chịu ló đầu ra, vì chỉ cần ló đầu sẽ thấy Bạch Đường nằm trên đất, thấy khuôn mặt tiểu thiếu gia đang mỉm cười với hắn qua ô cửa xe ngựa.

Trời chưa sáng, hắn đã chạy ra ngoài, lén dắt con ngựa chạy nhanh nhất, viện cớ lừa gạt hộ vệ gác cổng, rồi liều mạng phi về phía Hắc Sa Địa.

Không biết vì sao, hắn cứ như phát điên, nhất định phải tới nơi đó, bất kể có hy vọng hay không.

Những truyền thuyết về Hắc Sa Địa hắn từng nghe không ít, nào là đèn quỷ, nào là quỷ cát, hắn chẳng gặp cái nào, cũng chẳng tin. Hắn chỉ biết đó là một nơi vắng bóng người, ngoài màu cát kỳ quặc thì còn có vô số hố cát chảy xuất quỷ nhập thần.

Khi hắn dính đầy cát bụi, đứng trước mảnh đất đen kịt ấy, không có điều gì bất ngờ, cũng chẳng có vui mừng. Thứ chào đón hắn chỉ có sự hoang vu và trống rỗng.

Hắn xuống ngựa, từ bước chậm đến chạy nhanh, từ vô cảm đến khóc lóc điên dại, từng hạt cát dưới chân biến thành con đường dẫn hắn xuống địa ngục, mỗi bước đi đều như dao cắt dưới lòng bàn chân. Nhưng hắn chẳng màng, thậm chí còn hy vọng bước kế tiếp sẽ dấn thân vào một hố cát sâu không đáy, mãi mãi không thể trở ra.

Thế nhưng, hắn lại chẳng được như nguyện, một cái hố cát lún cũng không gặp phải. Cái gọi là tuyệt vọng, đại khái là khi cả bản thân lẫn thế giới xung quanh đều vỡ nát thành tro bụi, đến cả thần linh cũng không thể gom nhặt mà khôi phục lại.

Sức lực hoàn toàn cạn kiệt, hắn nằm úp trên lớp cát lạnh lẽo mà òa khóc nức nở, đó là việc duy nhất hắn còn có thể làm một cách dễ dàng vào lúc này. Tên của Bạch Đường, hết lần này đến lần khác rơi vào hạt cát từ tiếng khóc thê lương và tuyệt vọng của hắn, rồi tan biến trong hư vô bốn phía.

Kể từ khi hắn nói với Bạch tẩu ba chữ “không thấy đâu”, dù có thừa nhận hay không, hắn cũng đã bước từ phía đối diện của loài quái vật mà đứng sang bên cạnh nó rồi.

Đêm đen lại phủ xuống. Từng đợt gió lạnh táp vào người hắn như bạt tai, khiến hắn giật mình tỉnh dậy. Lúc này hắn mới phát hiện bản thân không biết đã khóc đến ngất đi từ khi nào. Đôi mắt sưng đau tưởng như muốn nổ tung, cổ họng khô khốc như bốc cháy. Nếu lúc này có gương ở đây, khuôn mặt trong gương hẳn là xấu xí đến mức không nỡ nhìn.

Hắn gắng sức chống người đứng dậy, vừa quay đầu lại thì lập tức hít sâu một hơi, liên tiếp lùi về sau mấy bước rồi ngồi bệt xuống đất, mở to đôi mắt đỏ ngầu vì giật mình kinh hãi nhìn thứ đang xuất hiện sau lưng mình,

Đó là một người đàn ông cả người bị quấn kín trong vải đen, lơ lửng như hồn ma trên cát. Gương mặt hắn ẩn sâu trong bóng tối như một hố đen khác, hoàn toàn không thể nhìn rõ ngũ quan. Mấy chiếc đèn dầu tỏa ánh sáng vàng lập lòe bay lơ lửng xung quanh hắn, tròn vo mở to đôi mắt, ríu rít quát tháo gì đó về phía hắn, hắn nghe không hiểu nhưng chắc chắn không phải lời hay.

Chẳng lẽ đây là mơ? Trên đời làm gì có người nào bay lơ lửng như khói đen, lại càng không thể có đèn mà mọc ra mắt!

Chắc chắn là đang mắc kẹt trong ác mộng mà cứ tưởng mình đã tỉnh rồi.

Người đàn ông kia ra hiệu dừng lại, đám đèn bèn im bặt. Gã hơi cúi người xuống, nhìn hắn như đang nhức đầu: “Tiểu quỷ à, sao ngươi khóc giỏi thế?”

Hắn sợ hãi rụt người lùi ra sau.

“Ồn chết được.” Người kia thở dài: “Ngươi như vậy sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của ta.”

Môi hắn run run: “X…xin lỗi…”

Người đàn ông ngáp một cái, nghiêng người nằm nghiêng giữa không trung vô cùng thoải mái, mấy ngọn đèn cực kỳ thức thời biến thành gối tựa cho hắn.

Chắc chắn là mơ rồi. Hắn càng tin tưởng hơn.

“Ngươi chạy lung tung, khóc lóc như thế, lỡ sa vào hố cát thì nguy đấy.” Người đàn ông chỉ xuống đất: “Nơi này không phải chỗ một đứa trẻ như ngươi nên tới.”

“Con… con tới tìm người.” Hắn giải thích, lại dè dặt hỏi: “Ngài là…”

“Ta sống ở đây.” Người đàn ông thoải mái đáp.

“Nhưng nơi này…” Hắn nhìn quanh: “Không có chỗ nào cho người ở mà…”

“Ta không phải người.” Người đàn ông thuận miệng nói.

“Vậy ngài là…”

“Thần tiên.”

“Thần tiên không phải đều ở trên trời sao?”

“Thần tiên chẳng lẽ không được dọn nhà chắc?”

“À…”

Thần tiên có thể giúp người phàm thực hiện mọi điều ước… hắn bỗng nhìn thấy một tia hy vọng. Đúng là trong mơ thì cái gì cũng có.

Người đàn ông dường như đang đánh giá hắn thật kỹ, rất lâu sau mới mở miệng: “Tiểu quỷ, ngươi tới đây tìm ai?”

Tim hắn lập tức đau nhói, hắn chạy điên cuồng đến tận đây, chỉ để tìm một người căn bản không thể tìm được. Hành động vô nghĩa như thế, ngay cả hắn cũng cảm thấy xấu hổ.

Tư Đồ Minh Đăng, ngươi giả vờ làm người tốt cái gì chứ? Rõ ràng ngươi cũng đâm một dao vào người hắn đấy thôi.

“Con… con tới…” Hắn lắp bắp.

“Thôi thôi, ngươi tìm ai thì cũng chẳng liên quan đến ta.” Người đàn ông xua tay, lại nhìn hắn thêm một lúc, bất ngờ hỏi: “Ngươi có biết trên người mình có thứ gì không?”

Hắn cúi đầu nhìn hai tay trống trơn, lắc đầu: “Con chẳng có gì cả, chỉ có một con ngựa theo bên con… nhưng nó cũng không phải của con.”

“Ngươi có Song Thân.” Người đàn ông nói ra một từ mà hắn chưa từng nghe thấy, rồi lại tặc lưỡi: “Dạo gần đây làm sao thế nhỉ? Hết đứa này đến đứa khác kéo đến, đều là lũ tiểu quỷ như ngươi.”

“Song Thân?” Hắn lại cúi đầu nhìn mình, vẫn là thân thể trống rỗng ấy: “Là cái gì vậy?”

“Ngươi không nhìn thấy được.” Người đàn ông nói: “Những kẻ phạm phải đại ác, sẽ mọc ra thứ đó.”

Hai chữ “đại ác” rơi xuống như sấm nổ bên tai, hắn thì giống như một cái cây bị sét đánh trúng, đứng chết lặng ở đó, chỉ chờ phút giây tan rã.

“Mọc ra thứ đó thì rắc rối lắm.” Người đàn ông lại ngáp.

Hắn có chút lo lắng: “Rắc rối… tới mức nào?”

“Nó sẽ bám theo ngươi mãi, không ngừng nhắc đi nhắc lại ngươi rồi sẽ phải trả giá thế nào cho tội ác khi xưa.” Người đàn ông kiên nhẫn nói: “Miệng nó mà nói ra chuyện gì, thì chắc chắn sẽ thành thật.”

Hắn ngẩn người thật lâu, đại khái là mỗi chữ đối phương nói hắn đều hiểu, nhưng ghép lại thì lại thành thứ thiên thư không tài nào tiêu hóa nổi. Nhưng… hắn vẫn muốn cố nắm bắt điều gì đó, bởi hắn cảm giác trong những lời kia có cây cỏ cứu mạng mà mình đang tìm.

“Là cái giá gì vậy?” Hắn hỏi rất khẽ, sợ mình hỏi sai.

“Có thể là cái chết đấy.” Người đàn ông nói thẳng: “Nếu nó cho rằng ngươi cần dùng mạng để đền thì sẽ thế thật.”

“Thật sao?” Mắt hắn bỗng nhiên sáng lên.

“Ngươi có sợ không?” Người đàn ông thấy khó hiểu trước vẻ mặt của hắn.

“Đó là thứ ta nợ Bạch Đường.”

Giọng hắn khàn đặc, nỗi sợ và căng thẳng ban đầu đã tan biến từ lâu. Hắn nhìn người xa lạ trong giấc mơ này, hoặc là thần tiên, tùy đi, chỉ cần có một người ngồi đối diện hắn là được rồi.

Từ cái tên Bạch Đường đến cái đùi gà khiến hắn bị đánh, từ tiếng gọi lặp đi lặp lại của Bạch tẩu đến hoàng hôn ngoài chuồng dê, từ câu “lớn lên sẽ ổn thôi” hắn nói với Bạch Đường đến vũng máu dưới đài vọng cảnh… những chuyện liên quan đến Bạch Đường, có thể nói và không thể nói, hắn đều tuôn trào ra không sót một lời.

Người đàn ông chăm chú lắng nghe đầy hứng thú.

“Trong Bạch Gia Bảo có biết bao nhiêu người, chỉ có hắn là quan tâm ta có bị đói bụng hay không.” Hắn lại khóc, từng lời thốt ra như cứa vào cổ họng, sắc như lưỡi dao cắt: “Thế mà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chết ngay trước mặt mình, rồi lại phải nói với tất cả mọi người rằng ta không hề thấy hắn chết.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực nhìn người đàn ông: “Ngài nói cái ‘thứ’ trên người ta… sẽ khiến ta phải trả giá bằng cả mạng sống sao?”

“Ngươi tên là gì?” Người đàn ông chẳng đáp mà hỏi trái lại.

Hắn ngẩn người một chút: “Tư Đồ Minh Đăng.”

“Ta rất thích cái tên này.” Người đàn ông mỉm cười, chỉ vào chiếc đèn lồng dưới chân mình: “Sở thích hằng ngày của ta là chế tạo các loại đèn khác nhau, hôm nay gặp được ngọn đèn như ngươi*, cũng xem như có duyên.” Hắn gãi gãi đầu, như thể đang đưa ra một quyết định rất hệ trọng: “Thế này đi, hôm nay ta hào phóng một lần, nể mặt cái tên của ngươi, tặng ngươi một món quà nhỏ. Ta có thể giúp ngươi thoát khỏi cái ‘thứ’ trên người ngươi, sau đó ngươi sẽ được sống một cuộc đời tự do, không cần lo số phận long đong hay chết bất đắc kỳ tử.”

*Minh đăng dịch ra là đèn sáng.

“Không!” Hắn dứt khoát từ chối: “Xin ngài đừng giúp ta thoát khỏi nó!”

“Ồ?” Người đàn ông ngạc nhiên: “Chưa từng có ai từ chối chuyện tốt như thế cả. Ngươi chắc chứ?”

Hắn gật đầu thật mạnh: “Ta không cần rũ bỏ nó. Nó nên đi theo ta.”

“Chậc… Được thôi, nếu ngươi đã kiên quyết như vậy, ta cũng không ép.” Người đàn ông nghĩ ngợi một lát, lại nói: “Hay là ta đổi cho ngươi món quà khác, đã đến đây rồi, không thể để ngươi về tay không. Ngươi muốn gì nào?”

“Ta muốn Bạch Đường sống lại.” Hắn buột miệng thốt ra.

“Nó vốn dĩ chưa chết mà.” Người đàn ông thuận miệng đáp.

“Cái gì?!” Hắn trợn to mắt, tưởng mình nghe lầm.

“Có mấy đứa trẻ ném nó xuống chỗ này, bị mấy cái đèn của ta nhìn thấy. Chúng đưa đứa trẻ chỉ còn thoi thóp ấy đến trước mặt ta.” Người đàn ông thở dài: “Tội nghiệp thay, chắc là bị ngã từ nơi rất cao xuống.”

Hắn xác nhận mình không nghe lầm, bỗng cảm thấy cả người bừng lên một luồng sức mạnh mới, bật dậy, kích động hỏi: “Ngài nói thật sao? Bạch Đường thật sự còn sống ư?”

“Nếu không gặp ta thì chắc chắn đã chết rồi.” Người đàn ông có vẻ rất đắc ý: “Nó may mắn đấy.”

“Y ở đâu? Ta muốn gặp y!” Hắn nóng lòng nói.

“Giờ ngươi không thể gặp nó. Ta đã đặt nó trong kết giới để chữa trị, không thể bị quấy rầy.” Người đàn ông nghiêm túc nói: “Ngươi muốn gặp nó, ít nhất phải hai mươi năm nữa.”

“Hai mươi năm?” Hắn nhíu mày: “Cần đến ngần ấy thời gian mới chữa được sao?”

Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng: “Còn chê lâu à? Nếu thế thì bây giờ ngươi cứ đem nó về chôn luôn đi. Ta cũng lười chữa rồi.”

“Không không không, ta không có ý đó, ngài đừng giận. Hai mươi năm thì hai mươi năm, ta đợi!” Hắn lập tức quỳ xuống, dập đầu thật mạnh: “Cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài!”

“Đứng lên đi, ta không chịu nổi cái kiểu dập đầu cảm tạ này đâu.” Người đàn ông duỗi lưng lười biếng: “À đúng rồi, chờ một chút, ta cho ngươi một món đồ nhỏ.”

“Là gì ạ?” Hắn còn chưa kịp nói hết câu, người đàn ông và ngọn đèn đã hóa thành làn khói biến mất.

Hắn ngẩn người, quả nhiên là thần tiên!

Một lát sau, người đàn ông lại hiện ra trước mặt hắn, tay cầm một hòn đá nhỏ buộc bằng sợi dây.

“Cầm lấy!” Người đàn ông ném hòn đá cho hắn.

Hắn luống cuống chụp lấy, nhìn kỹ thì thấy trên đá có khắc nguệch ngoạc hai chữ “Bạch Đường”, nét chữ tuy xấu nhưng rất có lực, lại có ánh sáng màu vàng đỏ lưu chuyển giữa các nét, hiển nhiên không phải vật phàm.

“Đây là ‘đá Xá Sinh’ của Thiên giới.” Người đàn ông nghiêm túc nói: “Ta đã gắn sinh mệnh của Bạch Đường lại với nó. Chỉ cần ánh sáng còn tồn tại, nghĩa là Bạch Đường còn sống. Ngươi hãy mang theo bên mình và sống thật tốt.”

“Nhớ kỹ, đây là thần vật, phải gìn giữ như báu vật!”

“Ta thề sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ nó!” Hắn ôm hòn đá vào lòng, nước mắt dâng trào trong vui mừng, thế giới từng tan vỡ nay lại có hy vọng lành lại.

“Sau này, cho dù gặp chuyện gì xui xẻo, cũng đừng có ngồi đó khóc rống lên nữa, chẳng ích gì đâu, chỉ quấy rầy giấc mơ đẹp của người khác thôi!” Người đàn ông phất tay: “Đi đi.”

Không đợi hắn kịp nói lời cảm ơn, người đàn ông đã biến mất không thấy tăm hơi. Một luồng gió lạ cuốn đến làm hắn choáng váng đầu óc, ngã nhào xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Mãi đến sáng hôm sau, ánh nắng chiếu lên mặt, hắn mới từ từ tỉnh lại.

Trong đầu hỗn độn, không chứa nổi điều gì, cũng chẳng nhớ ra được chuyện gì, hắn mơ màng ngồi dậy, lắc mạnh đầu, nhìn quanh bốn phía, ngoài một con ngựa, vẫn là vùng Hắc Sa Địa trống rỗng, chẳng thấy sinh vật nào. Màu sắc đơn điệu, không khí khô khốc, chẳng có gì thay đổi.

Hắn ngẩn ngơ rất lâu mới nhớ ra mình đến đây bằng cách nào, và cả giấc mơ kỳ lạ mà dài đằng đẵng kia… Dáng vẻ người đàn ông ấy dần rõ nét trong trí nhớ, ngọn đèn có đôi mắt phát sáng, cùng từng lời hắn đã nói lần lượt hiện lên, giấc mơ này quá đỗi chân thật.

Hắn thở dài một hơi, đang định đứng dậy thì phát hiện tay mình đang siết chặt một v*t c*ng. Hắn giật mình, chậm rãi mở tay ra, một hòn đá có khắc tên Bạch Đường nằm yên trong lòng bàn tay, giữa các nét chữ vẫn ánh lên ánh vàng rực rỡ.

Hắn nhìn nó, ngẩn người rất lâu, rồi nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Thì ra… không phải là mơ!

Tương lai đã mất, giờ lại như vừa trở về.

Hắn quỳ xuống, nâng viên đá lên đặt trước ngực, một lần nữa bật khóc nức nở.

Dù cái “thứ” kia trên người hắn có ra sao, hắn cũng không còn sợ nữa. Chỉ cần ánh sáng trên hòn đá còn tồn tại, hắn sẽ cố gắng trưởng thành, mong có ngày lớn lên đúng như kỳ vọng của bản thân. Hai mươi năm sau, hắn sẽ mang theo cả đống đồ ngon vật lạ, còn dắt thêm vài con dê nhỏ, tưng bừng rộn ràng đến đón cái đứa ngốc kia về!

Nhất định!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.