Kể từ khi hai người cứ thế "yêu lại từ đầu", Đường Nguyệt Lâu lấy cớ "ở đây tiện đi làm" thuyết phục cô ở lại. Vân Dương nửa đẩy nửa vời đồng ý, thế là buổi tối cô gần như không về ký túc xá. Nghĩ rằng tạm thời không cần chuyển đồ về, cô nhân lúc về trường học thì định chuyển luôn tài liệu các thứ sang nhà Đường Nguyệt Lâu.
Vừa bước vào phòng ký túc, cô cảm thấy không khí ngột ngạt đến lạ. Trương Giai, người ngày thường luôn ríu rít trò chuyện, giờ ngồi thu lu dưới giường, nhỏ giọng an ủi Thẩm Mộng Mộng, còn Quản Nhan thì chống nạnh đứng bên cạnh với vẻ mặt khó tả. Thấy cô bước vào, Trương Giai trừng mắt nhìn cô, Vân Dương ngơ ngác: "Nhìn tôi làm gì?"
Trương Giai định nổi đóa thì bị Quản Nhan kéo lại: "Tôi bảo với cậu không phải là Vân Dương rồi mà..."
"Tránh ra, ai mà không biết hai người cấu kết với nhau?" Trương Giai hất tay bạn ra, tiến lên túm lấy cổ áo Vân Dương, chỉ vào Thẩm Mộng Mộng nói, "Xin lỗi Mộng Mộng ngay!"
Vân Dương bị bất ngờ, loạng choạng lao về phía trước hai bước, trẹo mắt cá chân, xương hông đập vào cạnh bàn đau đến mức phải hít hà một hơi, cơn giận bùng lên trong nháy mắt: "Buông ra! Xin lỗi gì? Nói xem tôi làm gì có lỗi?"
"Còn giả vờ không biết nữa à?" Trương Giai lớn tiếng, "Mộng Mộng, đưa lịch sử trò chuyện cho nó xem!"
Thẩm Mộng Mộng là cô gái nhỏ nhắn, ngày thường nói năng nhỏ nhẹ, chưa từng lớn tiếng với ai bao giờ. Lúc này, run rẩy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cong-nha-co-duong-nhat-linh-bach-da/276394/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.