Tối đó, Ngao Minh An, tay cầm tiền, dẫn Lê Thâm Việt đến một quán ăn nhỏ. Quán đang vào giờ cao điểm, khách khứa ra vào tấp nập. Vừa bước chân vào, Ngao Minh An và Lê Thâm Việt đã thu hút không ít ánh nhìn.
Theo chân nhân viên phục vụ đến một bàn trống dành cho hai người, Ngao Minh An lấy điện thoại ra, bảo Lê Thâm Việt quét mã gọi món.
"Muốn ăn gì thì gọi nhé bạn cùng bàn, anh có tiền." Ngao Minh An lắc lắc điện thoại.
"Em biết rồi." Lê Thâm Việt khẽ gật đầu.
Ngao Minh An nhận một cuộc điện thoại, rồi vội chạy ra ngoài. Lúc quay lại, trên tay y là một bó hoa, còn Lê Thâm Việt thì đang bị hai cô gái vây quanh. Ngao Minh An khựng lại, đúng lúc Lê Thâm Việt ngẩng đầu lên nhìn y. Ánh mắt giao nhau, Ngao Minh An rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đi không được, mà đứng lại cũng không xong.
Lê Thâm Việt nhanh chóng nói gì đó với hai cô gái, rồi đứng dậy, tiến về phía Ngao Minh An. Thấy hai cô gái kia trở về bàn của mình, Ngao Minh An đưa bó hoa cho Lê Thâm Việt: "Sinh nhật mà, phải có chút không khí chứ."
"Cảm ơn anh." Lê Thâm Việt mỉm cười nhận lấy bó hoa, rồi nắm tay Ngao Minh An, kéo y về bàn.
Món ăn vừa được dọn lên, Ngao Minh An liền đứng dậy, xới cơm cho Lê Thâm Việt. "Hôm nay sinh nhật em, cứ ngồi yên để anh lo."
Nhìn Ngao Minh An xới cơm đầy ắp bát, Lê Thâm Việt mỉm cười: "Được."
Xới cơm xong cho cả hai, Ngao Minh An ngồi xuống. Y ăn vội vài miếng, rồi ngẩng lên, thấy Lê Thâm Việt đang ăn một cách rất từ tốn. Y khựng đũa lại, nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Không hợp khẩu vị em à? Lần sau anh sẽ dẫn em đến chỗ ngon hơn."
Nghe vậy, Lê Thâm Việt dừng đũa, ngẩng lên nhìn y, nói: "Vậy thì lần sau anh cứ nằm yên trên giường ấy, chẳng có gì ngon bằng anh cả."
Ngao Minh An sửng sốt, rồi không nhịn được cười: "Không phải chứ, anh bạn..."
"Em ăn gì cũng được, không kén chọn đâu." Lê Thâm Việt nhìn thẳng vào mắt Ngao Minh An, nói một cách nghiêm túc. "Nhưng chỉ cần có anh ở bên, thì dù ăn gì em cũng thấy ngon cả. Anh hiểu không?"
"À... hiểu rồi." Mặt Ngao Minh An hơi nóng bừng, y cúi xuống, có chút ngượng ngùng.
"Mặt anh đỏ lên trông đáng yêu lắm đấy." Lê Thâm Việt gắp một thức ăn, vừa nhìn Ngao Minh An vừa nói.
Lúc này, cả tai và cổ Ngao Minh An đều đã ửng hồng.
"Cút đi." Ngao Minh An tay cầm đũa cũng run lên, cười mắng, giọng điệu chẳng có chút nào là đe dọa.
Làn da trắng mịn ửng lên một màu hồng tươi tắn, tựa như cánh đào mới hé, hay đóa sen chớm nở, vừa ngây thơ lại vừa thanh khiết. Giọng nói nũng nịu và nụ cười ngượng ngùng của y chẳng khác nào liều thuốc k1ch thích tự nhiên, dễ dàng khơi dậy những cảm xúc mãnh liệt trong lòng người đối diện.
Lê Thâm Việt nhìn người con trai trước mặt, tuy lớn tuổi hơn mình, nhưng lại có vẻ thuần khiết đến lạ. Hắn lại rung động. Tình yêu trong lòng hắn như muốn vỡ òa, hắn chỉ muốn dâng trọn trái tim mình cho Ngao Minh An, phơi bày tất cả những khao khát thầm kín nhất, muốn giam cầm y, chiếm hữu y, khiến y phải khóc, để rồi cuối cùng chìm đắm trong sự ấm áp và nuông chiều của y, cho đến khi không còn thở nữa mới thôi.
"...Anh không có ý bảo em cút."
Giọng nói có chút hối lỗi của Ngao Minh An kéo Lê Thâm Việt về thực tại.
Thấy Lê Thâm Việt đột nhiên im lặng, nhìn mình bằng ánh mắt sâu thẳm, Ngao Minh An có chút bối rối.
Dòng suy nghĩ của Lê Thâm Việt trở lại, hắn rũ mắt, khàn giọng đáp: "Ừ, em biết. Em hơi lơ đãng, xin lỗi anh."
"Ừm, anh cứ tưởng em giận chứ." Ngao Minh An thở phào, tiếp tục ăn.
"Em sẽ không bao giờ giận anh." Lê Thâm Việt trả lời, rồi sau một thoáng suy nghĩ, hắn hỏi: "Anh có giận em không, nếu như em làm điều gì đó khiến anh không vui?"
Ngao Minh An ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu cười: "Em định làm gì mà khiến anh không vui chứ?"
"Ví dụ như... thỉnh thoảng bắt nạt anh chẳng hạn." Lê Thâm Việt cong khóe miệng, hạ giọng, nói một cách chậm rãi.
Ngao Minh An nhìn Lê Thâm Việt, cố gắng hiểu ý của hắn. Đột nhiên hiểu ra, màu hồng vừa nhạt đi trên mặt y lại nổi lên.
"Ra là... vừa rồi em nghĩ đến mấy chuyện đó à?" Lê Thâm Việt lại một lần nữa khiến Ngao Minh An phải bất ngờ. Y không thể tin được người kém mình đến một tuổi rưỡi này lại có thể thốt ra những lời táo bạo đến vậy.
"...Ừ."
"Vậy thì, chắc là không có chuyện đó đâu." Ngao Minh An cúi xuống, vùi đầu vào việc ăn uống để che đi sự ngượng ngùng, "Em muốn làm gì anh cũng chiều."
Biết trước câu trả lời sẽ là như vậy, Lê Thâm Việt khẽ cười: "Được."
Hơn hai tháng trời, cuối cùng hắn cũng đã vượt qua được lớp gai nhọn bao bọc lấy viên ngọc quý, để có thể nâng niu, trân trọng y trong lòng bàn tay. Nhưng khát khao của hắn không dừng lại ở đó, Lê Thâm Việt còn muốn bảo vệ người con trai vừa xinh đẹp, vừa yếu đuối này, chữa lành những vết sẹo trong lòng y, giúp y tìm lại được vẻ hồn nhiên, trong sáng vốn có.
Ngao Minh An không hề hay biết về những toan tính của Lê Thâm Việt, y chỉ tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện với hắn. Ăn được một lúc, y lại nhận được điện thoại rồi chạy ra ngoài. Lần này, Ngao Minh An quay lại với một chiếc bánh kem, y còn không quên ghé qua quầy lễ tân để xin bật lửa.
Tuy chỉ có hai người, nhưng Ngao Minh An đã gọi khá nhiều món. Y nhờ nhân viên phục vụ dọn bớt những đ ĩa thức ăn đã vơi đi, rồi đặt chiếc bánh kem lên bàn.
Mở hộp, cắm nến, nhìn chiếc bánh kem nhỏ xíu nằm lọt thỏm giữa bàn ăn đầy ắp bát đ ĩa, Ngao Minh An lại thấy hơi ngại. Y cười trừ: "Thiệt thòi cho em rồi, bạn cùng bàn."
"Không sao đâu." Lê Thâm Việt lắc đầu.
"Được rồi, đừng có động đậy." Ngao Minh An giật lại chiếc bật lửa từ tay Lê Thâm Việt, "Hôm nay sinh nhật em, cứ để anh làm hết cho." Y cẩn thận bật lửa, thắp từng cây nến một. Xong xuôi, y đặt bật lửa xuống, nhìn Lê Thâm Việt, mỉm cười: "Ước đi, cục cưng."
Ánh mắt Lê Thâm Việt lướt qua ánh nến lung linh, dừng lại trên khuôn mặt đang ánh lên vẻ dịu dàng của Ngao Minh An. Hắn cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập rộn ràng trong lồ ng ngực, khẽ đáp: "Được."
Năm giây ước nguyện ngắn ngủi, nhưng chứa đựng cả một lời hẹn ước dài lâu. Năm giây sau, Lê Thâm Việt mở mắt, thổi tắt nến.
"Chúc mừng sinh nhật, bạn cùng bàn. Mong mọi điều ước của em đều thành hiện thực." Giống như tối qua, Ngao Minh An chân thành chúc mừng Lê Thâm Việt.
"Cảm ơn anh." Ánh mắt Lê Thâm Việt sâu thẳm, khóe môi cong lên thành một nụ cười.
Nhìn những ngọn nến đã tắt, Ngao Minh An đưa tay rút chúng ra khỏi bánh, rồi đưa dao nhựa cho Lê Thâm Việt để hắn cắt bánh.
Bữa tối diễn ra trong không khí vui vẻ và ấm cúng. Ăn no xong, Ngao Minh An cảm thấy hơi uể oải. Ra đến cửa quán, một cơn gió lạnh ập đến khiến y tỉnh táo hẳn. Ngao Minh An vội vàng mặc chiếc áo khoác vào. Lê Thâm Việt xách túi hoa, cầm ô, vòng tay ôm lấy y. Ăn tối xong, hai người không có kế hoạch gì khác, nên quyết định đi thẳng ra trạm xe buýt.
Đến trạm xe, Lê Thâm Việt gập ô lại. Trạm xe buýt lúc này khá đông người đang đứng trú mưa. Lê Thâm Việt kéo Ngao Minh An vào một góc khuất có mái che, rồi không nói không rằng, ôm y vào lòng. Ngao Minh An đứng nép giữa Lê Thâm Việt và mái che, gần như không bị cơn gió lạnh nào thổi tới.
"Tối nay em có về không?" Ngao Minh An ngước lên hỏi Lê Thâm Việt.
"Không." Lê Thâm Việt lắc đầu.
Ngao Minh An mỉm cười: "Được."
Chuyến xe buýt về nhà Ngao Minh An khá vắng vẻ, chỉ có lác đác vài hành khách. Ngao Minh An và Lê Thâm Việt chọn hàng ghế cuối, ngồi cạnh nhau. Vì đã phải chờ xe khá lâu, nên vừa mới đặt lưng xuống ghế, Ngao Minh An đã cảm thấy buồn ngủ ríu mắt.
Lê Thâm Việt vòng tay qua eo Ngao Minh An, nắm lấy tay y, kéo y lại gần, rồi ghé sát tai y, nói khẽ: "Anh cứ ngủ đi, đến nơi em gọi."
Ngao Minh An nghiêng đầu, nhìn vào mắt Lê Thâm Việt, rồi mỉm cười nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai hắn.
Chiếc xe buýt chầm chậm lăn bánh, ánh đèn đường mờ ảo hắt vào trong xe, soi rõ bóng dáng hai thiếu niên đang ngồi sát bên nhau. Lê Thâm Việt nghiêng đầu, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Ngao Minh An, trong lòng thầm ước, giá như chuyến xe này có thể kéo dài mãi mãi.
Nhưng rồi, xe buýt cũng phải dừng lại. Lê Thâm Việt khẽ lay Ngao Minh An dậy. Y lơ mơ mở mắt, rồi mơ màng theo Lê Thâm Việt xuống xe.
Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Lê Thâm Việt kéo Ngao Minh An vào mua một vài món đồ.
Ngao Minh An vẫn còn ngái ngủ, mãi đến khi về đến nhà, nằm trên giường rồi, Lê Thâm Việt mới hỏi y có buồn ngủ không. Lúc này, Ngao Minh An mới chợt bừng tỉnh. Y cong khóe môi, để lộ chiếc răng nanh tinh nghịch, rồi kéo khóa áo khoác xuống, dang rộng vòng tay với Lê Thâm Việt, giọng nói vừa khàn vừa nũng nịu: "Đến đây đi, anh có khóc em cũng không được dừng lại đâu đấy."
Tim Lê Thâm Việt như hẫng đi một nhịp. Hắn chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, rồi khuỵu gối, đè lên người con trai đang cười đầy dung túng với hắn.
Trong căn phòng, nhiệt độ dần tăng lên, cho đến khi trở nên nóng bỏng. Cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn lại tiếng thở d ốc đứt quãng, hòa quyện vào nhau.
Vòng eo của Ngao Minh An nằm gọn trong bàn tay Lê Thâm Việt, không ngừng nhấp nhô theo từng chuyển động của hắn. Đến khi không thể chịu đựng được nữa, y nhắm nghiền mắt, lông mi run rẩy, cố gắng kìm nén những âm thanh đang chực trào ra từ cổ họng. Bàn tay Lê Thâm Việt dịu dàng vuốt v3 gáy y, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cần cổ trắng ngần, ướt đẫm mồ hôi.
Cơ thể Ngao Minh An như được giải phóng, rồi lại bị giam cầm, y bắt đầu không còn phân biệt được thời gian. Thấy người yêu có vẻ như đã lạc đi trong những cảm xúc hỗn độn, Lê Thâm Việt liền dừng lại. Hắn cúi xuống, nâng khuôn mặt đẫm mồ hôi của Ngao Minh An lên, khẽ cười, giọng nói khàn đặc: "Cục cưng, anh có ổn không?"
Ngao Minh An vẫn còn mơ màng, chỉ biết thở hổn hển. Lê Thâm Việt dịu dàng hôn lên mắt, lên mũi, rồi lên môi y.
Mãi một lúc sau, Ngao Minh An mới dần lấy lại được ý thức. Lê Thâm Việt nhẹ nhàng vuốt v3 gò má y, rồi lại hỏi: "Anh có muốn dừng lại không?"
Lông mi Ngao Minh An vẫn còn ướt, y khẽ lắc đầu, cười: "Anh còn chưa khóc đâu."
Lê Thâm Việt cúi xuống hôn y thật sâu, rồi lại ngồi dậy: "Em không nỡ."
"Nếu mệt thì phải nói với em đấy."
Nghe Lê Thâm Việt nói vậy, Ngao Minh An ác liệt đỉnh eo: "Anh không mệt, em có phải không được không?"
Nụ cười trên môi Lê Thâm Việt như vụt tắt, hắn nheo mắt nhìn người đang nằm dưới thân mình, đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm, khóe miệng cong lên: "Được thôi."
Và rồi Ngao Minh An mới nhận ra, tối qua và cả lúc nãy, Lê Thâm Việt đã nương tay với y đến mức nào. Giờ thì y thực sự hối hận vì đã trêu chọc hắn. Chỗ đó của y đau rát đến mức không chịu nổi, hai mắt y nhòe đi, giọng nói đứt quãng
Lê Thâm Việt vẫn không hề nao núng.
"Hoa lê đẫm sương trông mới đẹp làm sao, cục cưng. Để em giúp anh 'vặt' hết những giọt sương long lanh trên khóe mắt anh nhé... Phía trên này vẫn chưa được, đừng có ngủ chứ, vợ ơi..." Khóe mắt Lê Thâm Việt cong lên, nhưng động tác thì vẫn mạnh mẽ như vũ bão.
"Anh mệt... mệt lắm rồi... Anh sai rồi, Anh sai rồi mà... Đừng..."
"Em nghe không rõ."
"Em... mẹ kiếp... chậm thôi, chậm một chút thôi..."
"Anh gọi sai rồi."
"Cục cưng..."
"Ừ... Vẫn không phải."
Ngao Minh An không thể chịu đựng thêm được nữa, y gọi tất cả những gì có thể nghĩ ra. Đến khi Lê Thâm Việt hài lòng, khi hắn nghe được hai tiếng mà hắn muốn nghe nhất, thì động tác của hắn không những không chậm lại, mà còn trở nên mạnh mẽ hơn, hung hãn hơn, giày vò y một hồi mới dừng.
Dù không hề có ý định buông tha, nhưng Lê Thâm Việt vẫn biết điểm dừng. Sau khi đắp chăn cẩn thận cho Ngao Minh An, Lê Thâm Việt xuống giường, tùy tiện mặc một chiếc quần rồi vào phòng tắm, xả một chậu nước ấm.
Chiếc khăn lông mềm mại, ấm áp nhẹ nhàng lau qua cơ thể, Ngao Minh An khẽ chớp đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, giọng nói khàn đặc: "Anh muốn tắm."
Lê Thâm Việt nhúng khăn vào nước, vắt khô, rồi lau mặt cho Ngao Minh An. "Được, đợi em một lát."
"Ừm."
Lau người cho Ngao Minh An xong, Lê Thâm Việt đem chậu nước đi đổ, rồi quay lại bên giường. Ngao Minh An vẫn đang nằm cuộn tròn trong chăn, đôi mắt sưng húp nhìn Lê Thâm Việt. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt y.
Khi Ngao Minh An đã có vẻ tỉnh táo hơn một chút, Lê Thâm Việt lấy áo choàng tắm, khoác lên người y, rồi bế y vào phòng tắm.
"Anh có thể đứng được không?" Lê Thâm Việt cẩn thận hỏi.
"Có thể." Ngao Minh An ngượng ngùng gật đầu.
Lê Thâm Việt nhẹ nhàng đặt y xuống.
"Có cần em giúp không?"
"Không cần."
"Được rồi." Lê Thâm Việt ghé sát lại, hôn lên khóe môi Ngao Minh An, "Có gì thì gọi em nhé."
"Được."
Thấy Lê Thâm Việt đi ra ngoài, Ngao Minh An do dự một lát, rồi hỏi: "Em... em có khó chịu không? Có cần uống thuốc gì không?"
Lê Thâm Việt khựng lại, rồi quay người, nhéo nhẹ má Ngao Minh An, cúi xuống hôn y. Đến khi thỏa mãn rồi, hắn mới cười nói: "Màn dạo đầu như vậy là đủ rồi, anh không cần phải lo."
"Ừm, được rồi." Hơi thở ấm nóng của Lê Thâm Việt phả vào mặt, Ngao Minh An khẽ gật đầu, rồi lại hỏi: "Hay là mình tắm ch ung đi, cho nhanh?"
Ngao Minh An không hề đề phòng với mình khiến Lê Thâm Việt vừa bất lực, lại vừa vui mừng. Nhưng hắn không cự tuyệt, cũng không xúc động, chỉ cố gắng kìm nén h@m muốn đem y tắm rửa sạch sẽ rồi ôm về giường.
Sau khi cả hai đã tắm rửa và sấy tóc xong, Lê Thâm Việt thu dọn quần áo và những thứ bừa bộn trên sàn, thay ga giường và vỏ chăn mới, rồi mới tắt đèn, lên giường nằm.
Ôm trọn người con trai mềm mại, ấm áp vào lòng, Lê Thâm Việt cảm thấy một sự thỏa mãn chưa từng có. Ngao Minh An thả lỏng cơ thể, nép sát vào người Lê Thâm Việt, vòng tay ôm lấy eo hắn.
"Mai em có về không?" Nghĩ ngợi một lát, Ngao Minh An khẽ hỏi Lê Thâm Việt. Y biết mình đã hỏi câu này rất nhiều lần, nên vội vàng nói thêm: "Chỉ là anh thấy em ở đây suốt, không biết người nhà em có nói gì không."
Lê Thâm Việt đương nhiên hiểu được nỗi lo lắng của Ngao Minh An, hắn đưa tay véo nhẹ eo y, trả lời: "Tết em sẽ về nhà một chuyến, còn lại thì sẽ ở đây với anh. Bọn họ không có ý kiến gì đâu."
Nghe Lê Thâm Việt nói vậy, Ngao Minh An mỉm cười, "Đúng là 'cậu ấm' có khác." Rồi y chợt nhận ra gia thế không hề tầm thường của Lê Thâm Việt, y lại khẽ hỏi: "Tự do như vậy, có phải đánh đổi bằng điều gì không?"
"Nếu cái giá phải trả mà mình hoàn toàn có thể chi trả, thì đó không còn là cái giá nữa, mà là cái cớ để được tự do." Lê Thâm Việt ôm Ngao Minh An chặt hơn, "Anh không cần phải lo lắng, những gì anh đáng được có, em đều có thể cho anh, và em sẽ cho anh."
Nghe những lời này, Ngao Minh An sững người, y không ngờ Lê Thâm Việt lại suy nghĩ chu đáo đến vậy. Cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng, Ngao Minh An vùi mặt vào cổ Lê Thâm Việt, nghẹn ngào cười nói: "Được."
Moe: Chơi thúng nhúng êii=)))
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.