Quả thật Bùi Dương có chút ỷ lại Phó Thư Trạc, dù sao cậu "mới đến" đây, Phó Thư Trạc là người duy nhất cậu hiểu rõ.
Mặc dù người này hơi gian xảo, nhưng ít nhất hắn thật lòng với nguyên chủ.
Sự xuất hiện đột ngột của những người khác sẽ khiến Bùi Dương cảnh giác cao độ. Cậu kéo vạt áo Phó Thư Trạc, thò đầu ra, hỏi lại: "Ai vậy?"
Phó Thư Trạc im lặng một giây: "Lát nữa sẽ nói cho em biết."
"Ồ."
Người đàn ông trung niên chủ động bước tới, nói thẳng: "Tôi muốn nói chuyện với cậu."
Phó Thư Trạc vỗ nhẹ vào bàn tay nhỏ đang căng thẳng của Bùi Dương, đáp: "Lên trên ngồi một lát chứ ạ?"
"Ừm." Đối phương liếc nhìn Bùi Dương đang lén lút, vẻ mặt khó diễn tả.
Ba người cùng bước vào thang máy, bầu không khí vô cùng kỳ lạ. Bùi Dương co rúm bên cạnh Phó Thư Trạc, lặng lẽ đánh giá "ông chú" này.
Ông chú bị cậu nhìn chằm chằm nửa ngày không nhịn được: "Con nhìn gì?"
Bùi Dương khen: "Chú ơi, chú đẹp trai quá."
Người đàn ông trung niên đột nhiên cứng đờ: "Con gọi ba là gì?"
Phó Thư Trạc xoa trán, cảnh tượng đáng sợ nhất vẫn đến. Nhưng Bùi Tri Lương đã tìm đến tận cửa, chuyện bệnh tật cũng không nên giấu giếm nữa, dù sao cũng là ba con ruột thịt.
Bùi Dương hoang mang nhìn Phó Thư Trạc, rồi lại nhìn Bùi Tri Lương, không biết làm sao.
Phó Thư Trạc nắm tay Bùi Dương, thở dài: "Gọi ba đi."
Lời vừa dứt, cả ba người đồng thời im lặng.
Cảnh tượng ba con đoàn tụ sau khi bị bệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-doi-mac-benh-alzheimer-cua-han/324036/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.