Nam Cung Yến nhìn Nam Cung Minh Đức rời đi, trong lòng cô không khỏi cảm thấy bất lực.
Cô biết rõ trong lòng bố mình đang nghĩ cái gì.
Nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi, tại sao bố cô lại cứ tán thưởng cái gã đàn ông cà lơ phất phơ trước mặt này chứ.
Lại còn bät mình sinh nhóc tì với anh ta, Nam Cung Yến cảm thấy thật sự không tài nào chấp nhận được.
Tuy là thỉnh thoảng biểu hiện của ai đó cũng làm cho. người khác hết sức kinh ngạc, nhưng Nam Cung Yến vẫn cho rằng người nào đó chỉ là một gã đàn ông đáng ghét, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ thích anh ta.
"Haha.."
Sau khi nhìn thấy Nam Cung Minh Đức rời đi, Trân Triệu Dương nhìn chăm chăm Nam Cung Yến rồi bật cười.
"Anh cười gì chứ?", Nam Cung Yến cần răng nói: "Anh đang nghĩ cái quái gì đó?"
"Em đang nghĩ cái gì thì anh cũng đang nghĩ cái đó", Trần Triệu Dương đáp.
"Đồ lưu manh không biết xấu hổ!" Nam Cung Yến sầm mặt mắng.
"Vợ à, hình như vừa rồi chúng ta cá cược với nhau, em nói em thua thì anh muốn gì cũng được, có đúng không hở?”
Trần Triệu Dương hớn hở nhìn Nam Cung Yến cười nói.
"Xí, anh đừng có mơ!", Nam Cung Yến thẳng thừng dập tắt ý nghĩ của người nào đó.
"Vợ ơi, em xem anh là ai cơ chứ?", Trần Triệu Dương xoa mũi cười nói: "Anh chỉ muốn em hôn anh một cái thôi mài"
"Hừ, anh đừng có mơ”.
"Nhưng em đã thua thì em phải chịu chứ".
"Tôi không chịu thua đó thì sao?", Nam Cung Yến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-linh-chien-than-ban-sac-than-y/1681726/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.