“Cái này không tệ”.
Nam Cung Yến đã nghiên cứu rất lâu, cô chỉ vào một tảng đá và nói một cách hào hứng: “Theo sách thì tảng đá này khả năng cao là có chứa ngọc bên trong”.
Nghe Nam Cung Yến nói vậy thì Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu của mình nhìn một lượt.
Trên bề mặt ngọc này có một lớp màu xanh lục, nhưng bên trong vốn không có gì cả.
“Cô Nam Cung, đúng là có mắt nhìn. Tảng đá này nằm trong số hàng đợt này, là tảng đá tôi thích nhất”, ông chủ mập lập tức nói.
“Bao nhiêu tiền?”, Nam Cung Yến hỏi.
“Nếu cô Nam Cung đã thích nó, vậy tôi sẽ để cho cô giá là 88.000 tệ/500g”.
Ông chủ mập cười: “Đây là giá sau khi đã giảm 20%
“Được. Tôi mua nó”.
Nam Cung Yến nói.
“Không được mua”.
Trần Triệu Dương lập tức nói chen vào.
Anh cảm thấy cần phải ngăn Nam Cung Yến lại. Tảng đá này, ít nhất là cũng bốn năm mươi ký rồi, vậy một lần Nam Cung Yến chỉ ra phải đến vài triệu. Một số tiền lớn như vậy chỉ để mua một tảng đá vô dụng. Trần Triệu Dương cho rằng mình nhất định phải ngăn chặn người đàn bà phá nhà phá của này lại mới được.
“Tại sao không được mua?”
“Tôi thấy nó không đáng giá”, Trần Triệu Dương nói.
“Anh thì hiểu cái gì?”, Nam Cung Yến lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Triệu Dương hỏi: “Nếu anh không hiểu thì đừng phí lời”.
“Anh có hiểu hay không cũng không quan trọng, chỉ cần em không mua tảng đá này là được rồi”, Trần Triệu Dương. khẳng định nói lếu mua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-linh-chien-than-ban-sac-than-y/1681770/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.