Buổi sáng tinh mơ ngày hôm sau, Tô Ngọc chạy đến khách điếm tìm hai người.
Phương Hử bị tiếng đập cửa của hắn ta làm giật mình, ngồi nửa ngày không nói câu nào.
Trình Mộc Phong tức giận, mở cửa kéo Tô Ngọc xuống lầu.
“Ôi, Trình thiếu hiệp, ngươi nhẹ một chút, tai, tai…” Tô Ngọc kêu thảm thiết.
“Ngươi làm ta tức giận.” Trình Mộc Phong ném hắn ta trên ghế ở đại sảnh, phủi tay đi lên lầu.
Trở lại phòng, chỉ thấy Phương Hử ngây ngốc trên giường, nghe tiếng mở cửa mới có chút phản ứng. Y quay đầu liếc Trình Mộc Phong một cái.
“Làm ngươi sợ sao?” Trình Mộc Phong ngồi trên giường, cầm tay tiểu hài tử an ủi y: “Đừng sợ.”
Trước đây, Phương Hử rơi vào tay kẻ xấu, thường xuyên kêu y luyện tà công vào nửa đêm canh ba, trong lòng để lại bóng ma, nhiều năm như vậy cũng không quên hết, sợ nhất là khi ngủ bên ngoài có động tĩnh lớn.
“Chuyện gì xảy ra?” Phương Hử dụi mắt hỏi.
“Là Tô Ngọc, ai biết sáng sớm hắn nổi điên cái gì.” Trình Mộc Phong sờ khuôn mặt Phương Hử: “Muốn ngủ nữa không?”
“Không, đi xuống coi hắn thế nào đã.” Phương Hử lắc đầu, duỗi thắt lưng làm cái bụng trắng hở ra khỏi áo ngắn, rốn tròn vo, Trình Mộc Phong không kìm lòng được mà lấy tay sờ một phen.
“Này!” Phương Hử nhanh chóng giấu bụng đi, hơn nữa còn lấy tay ôm bụng: “Ngươi muốn làm gì?”
“Cho ta hôn một cái.” Trình Mộc Phong kéo quần áo y.
“Không cho hôn.” Phương Hử liều chết nắm áo ngắn, khuôn mặt trắng hồng lên như quả đào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-son-yen-vu-qua-giang-ho/1374327/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.