“Sáu trăm năm mươi vạn, sáu trăm năm mươi vạn, còn có ai tăng giá nữa hay
không?”
Người chủ trì liên tục hỏi lui hỏi tới mấy lần, sau khi xác nhận không còn ai
tăng giá nữa, cuối cùng đưa ra quyết định, chỉ về phía nữ nhân quyến rũ ngồi
bên cạnh nam tử râu ria quyết định là người cuối cùng mua được, mọi người
đều quay đầu nhìn cô ta.
Ở trong phòng riêng, tiểu sư thúc bình tĩnh quan sát, lạnh nhạt nhìn chằm chằm
nam tử râu ria ngồi bên cạnh Dữu Khánh. Nhìn thấy Dữu Khánh cuối cùng nhịn
không được đã chủ động bắt chuyện, y lại nhấc quạt chọc chọc vào Ấn đường
của mình, hơi nghiêng đầu, vành tai khẽ động, như là nghiêng tai lắng nghe.
“Huynh đài, bỏ ra mấy trăm vạn mua một bức chữ, có đáng giá không?” Dữu
Khánh chủ động hỏi thăm nam tử râu ria.
Nam tử râu ria mỉm cười, không có phủ nhận mình là người làm chủ để nữ nhân
quyến rũ kia ra giá, xòe chiết phiến ra, chỉ vào mấy chữ “Thanh phong dần tới”
trên mặt quạt, giải thích đơn giản: “Mỗi người một sở thích mà thôi.”
Dữu Khánh à một tiếng, gật đầu thể hiện đã hiểu.
Rất nhanh, bức thư pháp đó được gỡ xuống, vật phẩm đấu giá thứ hai được đưa
lên.
Một cái hộp đặt trong một cái khay, khi nắp hộp vừa mở ra, lập tức có ánh sáng
đỏ mờ mờ tỏa ra, toàn bộ đài đấu giá tựa như được bao phủ trong một màn
sương mù màu đỏ, trên miếng vải đệm là một viên bảo châu đỏ bóng.
“Một viên Hồng vân châu, giá khởi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-tien/1945377/chuong-1221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.