Thưởng Nam chạy xuống lầu.
Đã hơn một giờ trôi qua, tòa nhà giảng dạy hầu như đã vắng tanh, chỉ còn vài ba phòng học vẫn còn sáng đèn. Hành lang trống trải, tiếng bước chân vọng lại vang dội.
Lần này xuống lầu không gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau khi con bướm trắng bay vài vòng quanh Thưởng Nam trên sân thượng thì đậu lại vào trong túi áo khoác của cậu.
Ngu Tri Bạch vẫn đứng ở nơi ban đầu Thưởng Nam nhìn thấy cậu ta, ngay phía trước cửa ra vào của tòa nhà dạy học.
Luồng không khí lạnh lùa vào khí quản, rót vào trong phổi khiến ngực đau nhói nhưng Thưởng Nam không nghĩ nhiều, cậu chạy một mạch đến trước mặt Ngu Tri Bạch, dừng lại nghỉ ngơi một chút, rồi khẽ ngẩng đầu lên nhìn Ngu Tri Bạch.
Con ngươi của Ngu Tri Bạch đen kịt, sâu hơn cả bóng đêm, không chớp mắt nhìn chăm chú Thưởng Nam, nhưng lại rất ôn hòa.
Hơi thở trắng xóa che mờ tầm nhìn khó chịu của Thưởng Nam, cậu không vui, điều đó hiện rõ trên mặt, chẳng có gì để diễn trò với quái vật, vì cậu ta không nhất định sẽ hiểu được.
Cũng không nhất định chấp nhận.
Thưởng Nam lấy con bướm kia từ túi áo ra đưa tới trước mặt Ngu Tri Bạch, từ từ mở các ngón tay ra. Con bướm trắng vừa bay lượn trước mắt Thưởng Nam ngăn cậu tiến lên, lúc này đã trở lại thành con bướm giấy, yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay Thưởng Nam.
Sự im lặng nấn ná giữa hai người.
Thưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-toi-khong-phai-la-nguoi-nhat-tiet-ngau/2915823/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.