Cậu cứ ngồi như vậy cho đến rạng sáng, chờ đến khi Thưởng Tây Đông ra khỏi nhà, Thưởng Thu mới xách thùng cơm lên lầu. Trong túi áo cô còn có hai cái bánh bột ngô, bánh này là cho Thưởng Nam.
Ngoài bánh ra, Thưởng Thu còn moi ra một đống vàng từ trong túi.
Xoảng một tiếng, cô nhét hết vào trong cổ áo của Thưởng Nam. Những thỏi vàng lạnh băng áp vào da bụng khiến Thưởng Nam ngẩn người: "Ở đâu ra vậy?"
"Trộm đó, là của ông ngoại cho mẹ, để mẹ cho chúng ta, nhưng bị ba cất đi hết rồi. Chị đi trộm hết về, dù sao cũng sắp đi rồi," Thưởng Thu ngồi xổm trước lồng, thấy trên mặt Thưởng Nam không có thêm vết thương mới thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô chạy xuống lầu, xách lên hai tảng thịt. Hai tảng thịt đã hơi khô, trông không giống thịt lợn.
Long Hân vừa nhìn thấy đã lập tức ngồi bật dậy, rống lên một tiếng dài về phía Thưởng Thu, nó tưởng đó là thịt của Long Viễn.
Thưởng Thu giật nảy mình, cô ném thịt vào trong: "Tiểu Tiểu đã được chúng tôi chôn rồi, đây là thịt lợn. Ăn đi, ăn đi, ba tạm thời không phát hiện được đâu, đợi đến lúc ông ta phát hiện thì chúng ta đã chạy xa rồi."
Long Hân vươn dài cổ, lại gần ngửi ngửi, sau khi xác định không phải là thịt đồng loại, nó mới ngoạm một miếng rồi quăng về phía Long Ngọc.
Chẳng đủ cho chúng nó nhai hai cái đã nuốt chửng.
"Hết cách rồi, tôi không dám lấy thêm nữa, lấy nữa sẽ lộ mất."
Thưởng Thu xoa đầu Thưởng Nam: "Chị đã tìm thấy các đồng bạn của chúng nó rồi. Chết mất năm con, cộng thêm Tiểu Tiểu là sáu, bây giờ chỉ còn lại bốn con thôi. Ngoài Tiểu Tuyết và Tiểu Hắc ra, hai con còn lại bị nhốt trên gác mái nhà trưởng trấn."
Tổng cộng mười con, chết mất sáu…
Thưởng Nam có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của hai con rồng phía sau mình đã thay đổi.
Bây giờ dân trong trấn đã phát hiện ra một loại súc vật khác, vừa có ngoại hình tương tự loài rồng, thân hình lại nhỏ hơn nhiều, tính tình cũng ôn hoà hơn. Rồng không thể thuần dưỡng được, dù thế nào cũng không thể thuần dưỡng, lúc nào cũng phải đề phòng nó làm người khác bị thương. Rồng không phải là loài vật thích hợp để nuôi nhốt.
Chỉ cần trông tương tự, có lẽ công dụng cũng không khác là bao.
Khi có lựa chọn tốt hơn, những con hắc long thực sự sẽ bị vứt bỏ. E rằng chẳng bao lâu nữa, bốn con còn lại cũng sẽ lần lượt bị giết thịt.
.
Buổi tối, Thưởng Tây Đông thả Thưởng Nam ra. Ông ta thấy Thưởng Nam vẫn bình an vô sự ở trong lồng thì còn buông một tiếng "hầy" đầy chế giễu, rồi đẩy Thưởng Nam một cái: "Mày sống chung với súc sinh quen rồi à?"
Thưởng Nam quay đầu đi.
"Uất ức à? Chút khổ này cũng không chịu được, đúng là được nuông chiều quen thói." Thưởng Tây Đông tát Thưởng Nam một cái không nặng không nhẹ, khiến cậu đập đầu vào khung cửa.
[14: Bình tĩnh, ký chủ, cậu không thể giết người.]
Thưởng Nam không nói gì, cậu quay về phòng, dốc hết vàng trong túi ra, dùng một cái túi vải lớn đựng lại, rồi thu dọn thêm vài bộ quần áo.
Cậu suy nghĩ một lát rồi lật người xuống giường.
Vừa ra khỏi phòng đã đụng phải Thưởng Thu, cô thở hổn hển: "Chị đã nấu cơm tối cho ba rồi, chị có xin bà Vương một ít thảo dược, uống vào có thể ngủ rất lâu. Bà Vương nhất định sẽ không bán đứng chúng ta đâu. Đợi ba ngủ say, chúng ta sẽ đi."
"Em đi đâu vậy?" Thưởng Thu gọi Thưởng Nam lại.
Thưởng Nam chỉ ra sân: "Đem hết thịt cho chúng nó ăn, dù sao ba cũng không biết." Đợi đến khi ông ta ngủ say như chết rồi tỉnh lại, có phát hiện thì đã sao?
Thưởng Thu không ngăn cản Thưởng Nam, cậu vác một xâu thịt lên gác mái.
Long Hân lập tức bật dậy, cảnh giác nhìn Thưởng Nam.
"Đừng nhìn tôi như vậy. Ăn đi, ăn no rồi lên đường." Thưởng Nam nhét hết thịt vào trong. Vết bầm trên mặt cậu vẫn chưa tan, trên cổ còn có vết siết của Thưởng Tây Đông, ngay cả ngón tay và mu bàn tay cũng chi chít những mảng bầm tím.
Long Ngọc nhướng mí mắt nhìn Thưởng Nam một lúc, ăn vài miếng thịt, phần còn lại đều nhường cho Long Hân.
"Khi nào?" Long Ngọc hỏi.
Thưởng Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết như một lưỡi câu treo nghiêng ở góc trên bên trái cửa sổ: "Đợi Thưởng Tây Đông ngủ say đã."
"Tôi đi lấy một thứ, sẽ quay lại ngay." Thưởng Nam chợt nhớ ra điều gì đó. Cậu bò dậy chạy xuống lầu, rất nhanh đã quay lại, tay cầm một chiếc cờ lê lớn và một cây kìm cắt thép.
Cậu khom lưng chui thẳng vào trong lồng.
Long Hân không chút khách khí mà quất cho cậu một roi đuôi, nó vẫn còn ghim chuyện cũ.
Thưởng Nam ngã sấp mặt xuống đất, đau đến mức hồi lâu không dậy nổi. Một lúc lâu sau, ngón tay cậu mới động đậy, mò được cây kìm cắt thép rồi mới lồm cồm bò dậy: "Lại đây, tôi cắt dây thép trên cánh cho cô."
Nghe nói là giúp mình giải thoát đôi cánh, Long Hân mới miễn cưỡng lê người tới. Nó nằm rạp xuống đất, để lộ lưng ra trước mặt Thưởng Nam.
Dây thép đã trói đôi cánh này suốt ba tháng, kìm hãm sự vận động và phát triển của nó, đã hằn sâu vào da thịt. Vòng dây thép siết chặt đã lở loét đóng vảy, nếu không tháo ra, cơ thể chúng sẽ bị dị dạng.
Thưởng Nam nghiến chặt răng, cả người run lên vì dùng sức. Long Hân phát ra tiếng r*n r* đau đớn từ trong cổ họng, dây thép đã mọc vào trong thịt, việc này chẳng khác gì cắt vào da thịt nó.
Ngay khoảnh khắc cắt đứt thành công, đôi cánh bật ra, đập vào ngực Thưởng Nam, cả người cậu bay thẳng ra ngoài.
Giây phút cơ thể rời khỏi mặt đất, trước mắt Thưởng Nam tối sầm lại. Cậu cảm thấy, xác suất bỏ mạng ở thế giới này là chín mươi chín phần trăm.
Chỗ thì bị đấm một trận, chỗ thì bị tát một cái, hoặc là bị đánh bay thẳng cẳng.
Cậu tưởng mình sẽ đập mạnh vào tường, nhưng lưng lại bất ngờ đập vào một thứ mềm mại. Cậu nhìn ra sau, Long Ngọc đã nằm sẵn ở phía sau cậu.
Cú va chạm này, đối với nó mà nói chẳng là gì cả.
"Cảm ơn." Thưởng Nam lồm cồm bò dậy, lại gần nhặt lấy cờ lê và kìm. Long Hân dường như rất áy náy vì suýt làm người khác bị thương, nó co rúm người vào góc tường, l**m l**m mảng tường vôi.
Long Ngọc di chuyển cơ thể, hai chi trước chống xuống đất. Thân hình nó lớn hơn Long Hân một vòng, đôi cánh cũng phát triển tốt hơn. Thưởng Tây Đông có lẽ đặc biệt đề phòng nó, nên dây thép dùng để trói nó còn dày hơn của Long Hân hai cỡ.
Thưởng Nam đứng trên sàn, dùng sức đến mức cong cả lưng, những giọt mồ hôi lớn lăn dài trên má.
Ngay lúc cậu sắp ngất đi vì gắng sức, đầu của con hắc long từ phía trước vòng lại. Nó há miệng, cắn lấy tay cầm của chiếc kìm, chỉ khẽ nghiến một cái, mấy vòng dây thép đều đứt phựt.
"Giỏi quá!" Thưởng Nam quệt đi lọn tóc mái ướt đẫm mồ hôi, để lộ nụ cười thuần khiết đầu tiên kể từ khi đến thế giới này. Khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem trông thanh tú hơn hẳn.
Long Ngọc thở hắt ra, nằm rạp xuống đất nghỉ ngơi chốc lát.
.
Hai tiếng sau, Thưởng Tây Đông đã bắt đầu ngáy.
Gương mặt Thưởng Thu trắng bệch bước lên lầu, không giấu được sự sợ hãi xen lẫn kích động: "Đi được rồi."
Mắt Long Hân tức thì sáng rực lên.
Long Ngọc từ sau tấm rèm bước ra.
Thân hình anh cao ráo thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng. Thưởng Thu vội bịt miệng để nén tiếng hét lại, lùi về sau liên tục.
Thưởng Nam níu lấy vạt váy của cô, bịa chuyện: "Chị ơi, rồng có thể biến thành người. Chúng là loài động vật cổ xưa, có thể tu luyện, chỉ cần công lực đạt đến một trình độ nhất định là có thể biến thành người giống chúng ta."
Thưởng Thu chưa từng đi học, thị trấn lại hẻo lánh. Cô biết thịt rồng có thể kéo dài tuổi thọ đã cảm thấy vô cùng kỳ diệu rồi, cộng thêm sự ngu muội của dân làng trước đó, nên cô lập tức tin sái cổ lời Thưởng Nam bịa ra.
"Anh ta... anh ta là..." Thưởng Thu chỉ vào Tiểu Tuyết, không có sừng: "Là Tiểu Hắc à?"
"Vâng vâng, nhưng anh ấy nói tên thật không phải Tiểu Hắc, mà là Long Ngọc." Thưởng Nam lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, mở toang cửa lồng, kéo Long Hân ra: "Chúng ta phải đi thôi."
Tuy Long Hân không phải là con rồng có thân hình to lớn vì tuổi còn nhỏ, nhưng hai ba trăm cân cũng không phải là chuyện đùa. Nó loạng choạng lăn xuống cầu thang, va đập đùng đùng.Dùng cả hai chi trước và hai chi sau thô kệch, nó bò dậy, cố sức lách mình qua cửa.
Thưởng Nam ở phía sau đẩy mạnh một cái, nó lăn ra đất rồi nhanh chóng bò dậy, nấp sau cánh cửa lớn.
Thưởng Thu đã búi hết tóc lên, đội một chiếc mũ cói, buộc chặt dây, lưng đeo một cái túi vải lớn, vừa nhìn đã biết là trộm của Thưởng Tây Đông.
Cô lấy một chiếc áo mưa của Thưởng Tây Đông từ trên giá, khoác lên người Tiểu Tuyết, đội cả mũ lên. Long Hân cố gắng xỏ chi trước vào tay áo, Thưởng Thu liền lắc đầu nguầy nguậy: "Mi không mặc vừa đâu, khoác lên là được rồi.”
"Thưởng Nam, đi thôi, em đang làm gì vậy?" Thưởng Thu khoác áo xong cho Long Hân, quay đầu nhìn vào trong nhà.
Thưởng Nam đeo túi vải của mình chạy ra, vấp một cái ngã sõng soài. Ở thế giới này đã quen với việc bị ngã, cậu nhanh chóng bò dậy, lấy một bao diêm từ trong túi ra.
Cậu gọi một tiếng: "Long Ngọc, giúp tôi một tay."
Họ cùng nhau khiêng Thưởng Tây Đông từ phòng khách tối om ra ngoài. Thấy Thưởng Nam khiêng một cách khó nhọc, Long Ngọc trực tiếp túm cổ áo Thưởng Tây Đông lôi ra, ném vào trong sân.
Nhìn gã đàn ông béo như lợn, Long Ngọc quay người nhìn những ánh đèn lác đác trong trấn. Con ngươi anh đỏ như máu, những miếng vảy đen lần lượt hiện lên trên mặt.
"Ba!"
Tiếng kêu kinh hãi của cô gái đã thức tỉnh Long Ngọc.
Long Ngọc quay người lại.
Long Hân ngoạm một phát vào cổ Thưởng Tây Đông, hai hàng răng nanh của nó xuyên thẳng qua yết hầu của gã đàn ông, móc vào cả mạch máu và da thịt, kéo ra một đoạn dài đến nửa mét. Răng nanh của loài rồng dính máu đã bộc lộ hoàn toàn bản tính hung hãn của loài dã thú.
Thưởng Tây Đông mở mắt ra, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh chiếc đầu rồng đen bóng và đôi mắt đỏ rực. Ông ta đã không thể phát ra âm thanh, chỉ há hốc miệng. Long Hân cong cổ cắn phập nửa bên đầu của ông ta, tiếng xương vỡ vang lên ken két.
Long Hân ăn mấy miếng thịt lớn, cổ nó ngẩng cao, từng lớp vảy thoải mái bung ra. Bên cạnh là Thưởng Thu đang khóc đến xé lòng.
Điều này nằm trong dự liệu của Thưởng Nam. Long Ngọc có lẽ còn kiềm chế được, nó là quái vật nhưng đồng thời cũng có khả năng tư duy của con người, để tránh gây rắc rối lúc này, Long Ngọc sẽ không lập tức ra tay với Thưởng Tây Đông.
Nhưng Long Hân thì không chắc, nó không có tư duy của con người, nó nhìn thấy Thưởng Tây Đông mà không có bất kỳ rào cản nào ở giữa, nó nhất định sẽ g**t ch*t Thưởng Tây Đông.
Thưởng Nam quẹt que diêm, vẻ mặt vô cảm ném que diêm đang cháy vào đống rơm khô lớn bên cạnh cổng.
Căn nhà gỗ, rất nhanh thôi sẽ bị thiêu rụi thành tro.
Cho ông đánh tôi này.
Rơm bắt lửa, ánh lửa nhuộm đỏ nửa bầu trời. Thưởng Nam kéo Thưởng Thu đang khóc không kìm được dưới đất dậy: "Chị, chúng ta phải đi thôi."
Họ rời đi từ phía sau nhà, Long Hân còn không quên cắn một miếng vào chân của Thưởng Tây Đông.
Khi đi xuống dốc, Long Ngọc dừng bước.
Anh nhìn lại phía sau một cái rồi đột nhiên quay trở lại, đi về phía tây nam của ngôi nhà. Ở đó có một khoảnh đất mới, màu sắc không giống với mặt đất xung quanh.
Con hắc long với cặp sừng nhọn bò rạp xuống đất ngửi ngửi, thân hình nó khựng lại, hai chi trước đột nhiên thọc vào lớp đất, móng vuốt trơ trụi bới thẳng cái xác vẫn còn tươi ở bên dưới lên.
Cái đầu đầy vảy của nó thở hổn hển, quay lại nhìn Thưởng Nam và Thưởng Thu ở phía sau.
Long Ngọc nhặt một tấm ga trải giường rách ở sau nhà, bọc Tiểu Tiểu lại, buộc gọn gàng rồi vác lên lưng. Anh bước nhanh xuống dốc: "Hai con còn lại ở đâu?”
Long Hân loạng choạng đi theo sau anh. Nó là rồng, không thể biến thành người, người đi nhanh, nó đi nhanh sẽ bị ngã. Nó vỗ vỗ cánh, than ôi, bay không nổi.
Thưởng Thu nức nở: "Ngôi nhà ngói có trồng một cây đa lớn ở cửa, chúng nó ở trên gác mái của căn bên trái. Tôi đã để một cái thang trong bụi cỏ ở dưới đó."
Đi trên con đường nhỏ, đám cháy trên sườn núi ngày càng lớn, cuối cùng cũng kinh động đến dân làng gần đó. Họ kéo nhau đi dập lửa, từng căn nhà một trở nên trống không.
Con đường nhỏ lầy lội, cỏ dại cao đến nửa người.
Long Ngọc và Long Hân không bị ảnh hưởng. Thưởng Thu dùng cánh tay che chắn những cú quất liên hồi của cỏ dại. Thưởng Nam gầy gò nhỏ bé, đi trên bờ ruộng còn có thể bị ngã, đợi đến lúc ra khỏi con đường nhỏ, ống quần cậu đã dính đầy bùn.
"Đến rồi," Thưởng Thu khẽ gọi.
Có lẽ đã ngửi thấy mùi của đồng loại, trên gác mái truyền đến tiếng gầm gừ khe khẽ.
Vừa vô cùng mong đợi, lại vô cùng đau đớn.
[14: Long Xuyên, Long Song, là một cặp song sinh, lớn hơn Long Hân một tuổi.]
Long Ngọc nhìn một lượt, ném cái bọc cho Long Hân ôm, rồi lôi chiếc thang từ trong bụi cỏ ra, gác lên ô cửa sổ nhỏ hẹp đó.
Anh vừa đặt chân lên, chiếc thang đã trượt xuống một chút.
Thưởng Nam vội chạy tới giữ thang.
Trên đầu vang lên một tiếng "rầm", vụn gỗ bay tứ tung. Long Ngọc đấm một phát bung cả cửa sổ, ngay cả song cửa cũng bị anh bẻ gãy, hai bên tường cũng bị đấm vỡ. Anh chống tay lên bệ cửa sổ, nhảy vọt vào trong.
Anh thong dong bước về phía hai con rồng bị xích ở góc tường, hai tay nắm lấy sợi xích sắt còn to hơn cả cánh tay, giật mạnh một cái, cả mảng tường cũng bị kéo sập.
Long Song rên lên hai tiếng: "Long Ngọc, sao anh lại biến thành thế này?"
Chi trước của nó đã bị gãy, được bó lại một cách qua loa, vẫn chưa lành hẳn. Lưng còn có vết dao chém, thậm chí có một sợi xích sắt xuyên thẳng qua giữa cánh của nó, đầu còn lại của sợi xích xuyên qua cánh của Long Xuyên.
Long Ngọc không chút do dự mà giật phăng sợi xích ra. Trên đất toàn là mảnh vỡ của tường. Long Ngọc nhìn chúng nó một cái: "Đi được không?"
"Được, được, được," Long Song và Long Xuyên gật đầu lia lịa: "Thế nào cũng đi được.”
Thưởng Nam nghe thấy tiếng loa phát thanh trong trấn, Thưởng Tây Đông đã chết, họ đều biết cả rồi. Trong loa còn nói rồng nhà Thưởng Tây Đông đã chạy trốn, yêu cầu lục soát từng nhà.
Giọng nói oang oang của trưởng trấn vang lên trong loa, ông ta nói, rồng là loài sinh vật cực kỳ nguy hiểm và có ý thức bầy đàn đặc biệt mạnh mẽ, phải tìm thấy chúng ngay lập tức, nếu không để chúng quay về đàn, cả thị trấn sẽ bị đàn rồng quay lại báo thù tàn sát.
Long Ngọc từ trên thang nhảy thẳng xuống, theo sau là hai con rồng, "bịch, bịch" hai tiếng, ngã thẳng xuống đất.
Thưởng Nam thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ hình dạng của hai con rồng thì đã bị một lực mạnh xô ngã xuống đất. Một đôi mắt đỏ rực ngay trong gang tấc đang nhìn cậu chằm chằm đầy hận thù, là Long Song.
Vừa nhìn rõ, Long Song lại bị Long Ngọc từ bên cạnh lao tới đè xuống. Long Ngọc biến thành người: "Cậu ta đã giúp chúng ta."
Long Xuyên thở hổn hển, nó không nhìn Thưởng Nam nữa mà nhìn Long Ngọc: "Trong cái bọc đó..."
"Là Long Viễn.”
Long Xuyên khó nhọc chớp mắt, hơi thở của nó ngày càng nặng nề, cổ nó vươn dài ra, máu đen đỏ từ trên cánh nó rỉ ra không ngớt.
Thưởng Nam từ dưới đất bò dậy. Có lẽ vì ở thế giới này cậu trông yếu nhất, nên bất kể là người hay rồng, họ đều chọn cậu làm mục tiêu tấn công đầu tiên. Cậu đã mệt vì ngã rồi.
Cậu chạy nhanh tới, hai tay ôm lấy mõm của Long Xuyên: "Đừng có kêu nữa, muốn chết à?"
Dù loài rồng có mạnh mẽ đến đâu, nhưng đây toàn là thương binh, đối mặt với cả người trong trấn, có thể còn mang theo thuốc súng, họ không thể nào là đối thủ.
.
Lời của trưởng trấn khiến ai nấy đều tập trung cao độ. Nhà nhà đổ ra truy bắt mấy con rồng bỏ trốn, đặc biệt là khi trưởng trấn phát hiện rồng nhà mình cũng biến mất, ông ta thầm kêu không hay rồi.
Rồng quả nhiên là loài vật có ý thức tập thể mạnh, đến bỏ trốn cũng không quên rủ nhau. Nếu để chúng thành công trở về đàn, cái trấn này của họ coi như xong!
Ông ta loạng choạng chạy xuống lầu, cầm loa hét lớn: "Tây nam, chúng nó chạy về hướng tây nam rồi!!!”
Đường núi gập ghềnh, gai góc um tùm, đường đất thì mềm nhão, chân bước chân thụt. Thưởng Nam và Thưởng Thu buộc phải tách ra, mỗi người dìu một con rồng. Có lẽ Thưởng Thu còn đỡ hơn, cô khỏe hơn, còn Thưởng Nam nhỏ con, Long Song lại còn muốn bắt con người nhỏ bé này cõng nó đi.
Nhìn con đường tối đen phía sau, nghe tiếng la hét của đám người đang truy đuổi văng vẳng vọng lại, con đường núi trước mắt như không có hồi kết, trên người lại đè nặng gần nửa trọng lượng của một con rồng, cả lồng ngực đau âm ỉ. Lần đầu tiên, Thưởng Nam chỉ muốn chửi thề một trận.
Long Ngọc cầm một con dao trong tay, anh vạch ra một con đường cho đội chạy trốn. Những cành gai bay lên quất vào mặt anh mấy vệt máu, anh cũng như không có cảm giác.
Anh biết nhà ở hướng nào.
Anh chỉ sợ không thể trở về.
Long Ngọc liếc nhìn lại phía sau, tất cả đều đã theo kịp. Khi nhìn thấy cặp cuối cùng trong đội, mắt Long Ngọc từ từ nheo lại, cả người Thưởng Nam sắp bị đè bẹp vào trong bụi cỏ rồi.
Anh xách dao chạy xuống mấy bước, một tay kéo Thưởng Nam dậy, lạnh lùng nói với Long Song: "Mày muốn đè chết cậu ta à?"
Thưởng Nam thở hổn hển, kéo lại túi vải, cùng Long Ngọc dìu Long Song đi về phía trước.
Long Ngọc rất thô bạo, giữa động vật với nhau cũng không có nhiều câu nệ. Long Song mấy lần ngã đều bị anh kéo lê trên đất, Thưởng Nam gần như không theo kịp.
Mặc dù họ đã rất cố gắng, nhưng một nhóm người và rồng đều bị thương làm sao có thể bì được với đội ngũ người khỏe mạnh hùng hậu phía sau, khoảng cách giữa họ chỉ ngày càng bị thu hẹp lại.
Thưởng Nam đã lờ mờ nhìn thấy ánh sáng trong núi rừng, cậu nhìn sang Thưởng Thu: "Chị, chúng ta phải tách ra đi."
Thưởng Thu thở hổn hển: "Em nói gì?"
Long Ngọc nhìn sang Thưởng Nam, cậu đã hạ quyết tâm: "Chị đi về hướng thành phố..." Cậu moi ra một vốc vàng lớn từ trong túi, nhét hết vào túi của Thưởng Thu:"Chị đến thành phố, lúc đó em sẽ đến tìm chị."
"Em đi đâu?”
"Em đưa Long Ngọc và bọn họ về nhà."
Thưởng Thu nhìn Thưởng Nam còn chưa to bằng một nửa con rồng, lập tức phủ quyết đề nghị này: "Không được, sao em có thể đi theo chúng nó được?"
Long Ngọc đẩy Thưởng Nam ra, một tay anh dìu Long Song: "Long Hân, chúng ta đi."
Đường núi ban đêm đặc biệt nguy hiểm, bất kể là đối với người hay rồng. Cả bầy bọn chúng đều bị thương, chỉ có Long Ngọc là khá hơn một chút, dù sao nó cũng đã là quái vật.
Núi rừng xanh tươi vào ban ngày sẽ khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức sống, nhưng đến đêm khuya, chỉ cảm thấy nơi nơi đều ẩn chứa nguy hiểm.
Long Hân thỉnh thoảng lại vấp ngã, bản thân chúng vốn không giỏi đi bộ, đôi cánh lại mất tác dụng, trên người còn mang đầy vết thương.
Chúng nhất định sẽ bị bắt trở lại.
Phía sau truyền đến tiếng sột soạt, lá cỏ bị vạch ra rất nhanh, tiếng động ngày càng đến gần.
Đôi mắt đỏ như máu của Long Ngọc nhìn về phía sau.
Cậu bé lấm lem từ trong rừng rậm đi ra, chỉ có một mình, cành lá quất vào người cậu. c** nh* con, nên luồn lách rất nhanh.
Thưởng Nam chạy đến trước mặt Long Ngọc, thở không ra hơi, chống tay lên đầu gối một lúc lâu mới lấy lại được nhịp thở bình thường. Cậu đứng thẳng người, nhìn Long Ngọc lạnh lùng, để lộ hai hàm răng trắng đều, nụ cười ngây thơ mà bướng bỉnh trẻ con: "Đã hứa rồi mà, tôi sẽ đưa mọi người về nhà.”
___
Đọc cái map sao mà nó hồi hộp quá huhuhu 🥲
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.