Là đại sư huynh, trước giờ Khúc Thuần Phong chưa từng mất mặt trước mặt các sư đệ. Nhưng giờ đây, bị mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm, thân hình anh không khỏi cứng đờ. Tay nắm kiếm vô thức siết chặt hơn, đôi mày nhíu lại, giọng lạnh băng: "Nhìn cái gì?"
*Nhìn anh bị giao nhân mạo phạm chứ gì!* Trong lòng mọi người đại khái đều là câu trả lời này, nhưng chẳng ai dám nói ra, đồng loạt lắc đầu như trống bỏi, sợ đến nỗi không dám thở mạnh, ngay cả Minh Tuyên cũng biết điều mà im lặng.
Minh Nghĩa không biết phát hiện ra điều gì, đột nhiên chỉ về phía xa, kinh ngạc nói: "Đại sư huynh, huynh nhìn kìa, bên kia có thuyền đang tới!"
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy trên mặt biển phía xa bỗng xuất hiện năm chiến thuyền khổng lồ. Lá cờ sói đỏ tung bay phần phật giữa không trung. Khúc Thuần Phong mắt tinh, nheo mắt nhìn kỹ, thấy người dẫn đầu mặc quan bào xanh lục của chức Thích sử Ngũ phẩm Hạ Châu, nghĩ bụng chẳng phải là Ngô Hiển Vinh sao?
Khúc Thuần Phong khẽ giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, trong lòng dấy lên một tia cảnh giác, dặn dò đám người phía sau: "Không được tiết lộ chuyện giao nhân."
Minh Tuyên nói: "Sư huynh cứ yên tâm, đệ nhất định sẽ quản chặt các sư đệ, không để họ nói năng bậy bạ."
Ai ngờ Khúc Thuần Phong liếc hắn một cái, ý tứ sâu xa nói: "Đặc biệt là đệ."
Trong tất cả các sư đệ, chỉ có Minh Tuyên là người ăn nói không giữ mồm giữ miệng. Câu nói vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917526/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.