Lâm Uyên cười lên vô cùng quyến rũ, lại thêm giọng nói của giao nhân tựa như thiên âm, lúc cậu khẽ cười thành tiếng thì chẳng khác nào yêu quái câu hồn đoạt phách.
Khúc Thuần Phong không hiểu tại sao, nhưng anh đã bắt đầu không thể duy trì dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, chỉ đành lúng túng thu hồi ánh mắt, nghiêng người tránh khỏi Lâm Uyên, sau đó đặt con cá nướng chín xuống trước mặt đối phương. Dù không nói lời nào, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng: là đưa cho cậu ăn.
Lâm Uyên thấy anh né mình như tránh hồng thủy mãnh thú, nhướng mày nhàn nhạt, liếc nhìn con cá nướng bốc hơi nghi ngút trước mặt, nhưng không ăn ngay mà nói: "Ngươi đút ta ăn đi."
Cậu dường như cố ý, bàn tay bị thương khẽ vẽ những vòng tròn lên đầu gối Khúc Thuần Phong, cách một lớp vải mỏng, tạo nên cảm giác ngưa ngứa, hơi run, vô tình khiến người khác phải chú ý.
Giao nhân này dường như cuối cùng cũng phát hiện ra nhược điểm chí mạng của Khúc Thuần Phong.
Khúc Thuần Phong vốn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy bàn tay bị thương của cậu, lời muốn nói lại nuốt xuống. Anh ngập ngừng một lúc, không nói thêm gì, chỉ cầm lấy con cá lên. Vì không có đũa nên đành phải dùng khăn lau sạch tay, rồi bẻ một miếng cá, đưa đến miệng Lâm Uyên.
Chộp ! Lâm Uyên há miệng cắn luôn miếng cá, ngay cả ngón tay của Khúc Thuần Phong cũng bị cậu mút vào. Đầu lưỡi linh hoạt lướt qua, cuốn sạch lớp thịt cá còn sót lại, nhưng không chịu nhả ngón
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917544/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.