Thịnh Xuyên cúi mắt, thấy Thẩm Úc đang ngẩn ngơ cắn tay áo mình, nghĩ cậu chắc giả ngốc đến mức thành thói quen rồi. Anh thấy buồn cười, nhưng không biểu lộ ra mặt, kéo tay cậu xuống, chỉ nói một chữ: "Bẩn."
Thẩm Úc: "..."
Cậu liếc nhìn tay áo mình, phản ứng chậm nửa nhịp mới nhận ra mình vừa làm chuyện ngớ ngẩn, lập tức buông tay, cười lạnh nói: "Anh quản được sao?"
Cậu cứ muốn cắn đấy, cứ muốn cắn đấy!
Thịnh Xuyên thầm mắng cái tính khí ngang ngược của cậu, vẻ mặt vừa như trêu đùa vừa như nghiêm túc hỏi: "Tôi không quản em, thì ai quản em?"
Bên cạnh Thẩm Úc, giờ chỉ còn mỗi anh.
Chỉ còn lại anh.
Ý thức được điều đó, ánh mắt Thịnh Xuyên bỗng chốc trầm xuống. Thẩm Úc lại không hề hay biết, chỉ nghe anh nói sẽ quản mình, liền quay đầu sang hướng khác, lẩm bẩm một câu gì đó. Chẳng rõ là chửi thề hay nói điều gì khác.
Thịnh Xuyên coi như không nghe thấy, bế cậu từ sofa lên đi thẳng vào phòng tắm, bỏ lại một đống tài liệu bừa bộn trên sàn, lặng lẽ nhắc nhở những gì vừa xảy ra ở đây.
Thời gian sau đó, Thịnh Xuyên bận xử lý việc đăng ký cửa hàng trực tuyến. Chú Thành gửi đầy đủ giấy tờ cần thiết đến, anh dùng danh nghĩa của chú Thành và ba mình để đăng ký một cửa hàng trên mạng. Sau khi hoàn tất các thủ tục liên quan, anh bắt đầu liên hệ với công ty quảng cáo để chuẩn bị bước tiếp theo.
Bên phía công ty thiết kế liên lạc rất nhanh: "Chào anh Thịnh, bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917568/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.