Arnold thấy anh dừng lại, nhân lúc màn đêm che giấu, bỗng vươn tay ôm chặt lấy Sở Tuy. Trong tiếng xào xạc khẽ khàng của lá cây, cậu từ từ siết chặt vòng tay, nhắm mắt lại, rất lâu không nói lời nào.
Sở Tuy thấy vậy, cho rằng cậu sợ, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào. Anh chậm rãi đưa tay ôm lấy Arnold, sau đó hơi lóng ngóng đặt lòng bàn tay lên đ.ỉnh đầu cậu. Một lúc sau, anh bất thình lình lên tiếng:"Cậu là trùng cái của tôi..."
Cậu là trùng cái của tôi, ngoài tôi ra, không ai được phép ức hiếp cậu.
Vừa dứt lời, Sở Tuy cảm thấy cánh tay đang ôm eo mình của Arnold đột ngột siết chặt, sức lực lớn đến mức khiến anh khó thở. Đang định mở miệng nói, đối phương lại lặng lẽ nới lỏng tay.
Arnold lặng lẽ nhìn Sở Tuy, đôi mắt xanh biếc của cậu sâu thẳm tĩnh lặng tựa đại dương. Giọng nói trầm thấp như đang thề nguyền: "Lần sau, tôi nhất định sẽ không để ngài rơi vào hiểm cảnh nữa."
Sở Tuy vừa định đáp lời, bên tai bỗng nghe thấy tiếng động hỗn loạn. Nhìn qua, hóa ra là Capet không chịu về quân bộ vì luật sư chưa tới, gã đang lớn tiếng quát tháo, làm ầm làm ĩ.
Sở Tuy nghiến răng không nói lời nào, sau đó quay sang bảo Arnold: "Cậu ở đây đợi tôi."
Nói xong, anh lập tức bước về phía Capet. Tiện tay nhặt một thứ gì đó trên mặt đất, nhưng vì trời quá tối nên không nhìn rõ.
Danh tiếng của Capet đã thối nát đến mức chẳng còn ai muốn nhận vụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917629/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.