Văn Viêm từ nhỏ đến lớn đều không ai quản. Cận Hành tuy nhỏ tuổi nhưng vẫn từng được hưởng chút ít tình yêu của mẹ, còn Văn Viêm thì chẳng bao giờ cảm nhận được dù chỉ một chút hơi ấm thuộc về gia đình. Nếu tính kỹ, cậu có phần đáng thương hơn anh.
May mắn là cậu rèn được một tính khí không dễ dây vào, nên trong hoàn cảnh như vậy cũng không đến nỗi sống quá khổ cực, thậm chí còn có thể bảo toàn bản thân.
Buổi họp phụ huynh diễn ra vào thứ Sáu. Đa số các bậc cha mẹ trên đời đều có suy nghĩ giống nhau, mong con thành tài, dù con cái mình học ở một trường nghề có tiếng xấu, họ vẫn mong chúng có thể tranh chút thể diện.
Để trông trưởng thành hơn, Cận Hành mặc bộ vest mà Từ Mãnh cho mượn. Nghe nói là hắn lục lọi trong tủ quần áo của ba mình, vừa với dáng người, tuy hơi rộng nhưng miễn cưỡng vẫn coi như vừa người.
Những đứa trẻ chưa bước vào xã hội, mặc vest khó tránh khỏi cảm giác không hợp. Nhưng Cận Hành lại khoác lên mình một phong thái tinh anh chốn công sở. Anh vuốt ngược mái tóc luôn phủ trán, để lộ những đường nét gương mặt sạch sẽ, tuấn tú. Vì biểu cảm của anh khá lãnh đạm nên trông anh không để lộ vui buồn, dáng người cao ráo, vượt xa bạn cùng trang lứa về sự trưởng thành.
"Đẹp trai quá~" Đây là lời khen chân thành của Nhan Na.
"...Ừm, mặc vào trông còn hơn cả ba tao." Đây là lời bình của Từ Mãnh.
Văn Viêm ban đầu còn lo không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/918032/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.