Văn Viêm không biết phải nói gì, có lẽ vì căng thẳng nên cổ họng nghẹn ứ. Bàn tay với các khớp xương rõ ràng đặt lên sau gáy Cận Hành, ngón tay vô thức siết chặt, như đang tìm kiếm sức mạnh.
Cận Hành vừa hôn cậu vừa mở bao bì một thứ gì đó. Văn Viêm không nhìn rõ, nhưng chỉ cần nghe âm thanh sột soạt ấy là đã có thể đoán được vài phần. Lỗ tai cậu bất giác nóng bừng, đầu óc hiện lên toàn những câu chuyện bậy bạ mà đám bạn từng kể—
Tất nhiên, chính cậu cũng từng ngậm điếu thuốc, cười nhạo mà nói vài câu tương tự.
Văn Viêm định nói gì đó để xoa dịu không khí: "Anh... có biết làm không?"
Cận Hành như khẽ cười, lồng ng.ực truyền đến những rung động rất nhỏ: "Biết làm gì? Thổi bóng bay?"
Văn Viêm quệt mặt, đang định đáp lại thì cảm giác một bàn tay lạnh lẽo dán lên eo mình, cả người lập tức cứng đờ.
Cận Hành hôn nhẹ lên mắt cậu: "Thả lỏng nào..."
Văn Viêm thực sự muốn thả lỏng, nhưng loại chuyện này chẳng phải muốn là làm được. Cơ thể cậu, vốn đã quen với những trận đánh nhau triền miên, hình thành phản xạ có điều kiện, luôn bất giác rơi vào trạng thái cảnh giác.
Kiếp trước khi hai người họ quan hệ, tình hình thảm khốc chẳng khác nào hiện trường án mạng, suy cho cùng đều là tay mơ không có kinh nghiệm. Đời này làm lại, Cận Hành dĩ nhiên không muốn dẫm vào vết xe đổ.
Cận Hành bảo Văn Viêm: "Thả lỏng đi, sẽ không đau lắm đâu."
Văn Viêm thầm nghĩ mình đâu phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/918034/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.