Văn Viêm không biết phải nói gì, có lẽ vì căng thẳng nên cổ họng nghẹn ứ. Bàn tay với các khớp xương rõ ràng đặt lên sau gáy Cận Hành, ngón tay vô thức siết chặt, như đang tìm kiếm sức mạnh.
Cận Hành vừa hôn cậu vừa mở bao bì một thứ gì đó. Văn Viêm không nhìn rõ, nhưng chỉ cần nghe âm thanh sột soạt ấy là đã có thể đoán được vài phần. Lỗ tai cậu bất giác nóng bừng, đầu óc hiện lên toàn những câu chuyện bậy bạ mà đám bạn từng kể—
Tất nhiên, chính cậu cũng từng ngậm điếu thuốc, cười nhạo mà nói vài câu tương tự.
Văn Viêm định nói gì đó để xoa dịu không khí: "Anh... có biết làm không?"
Cận Hành như khẽ cười, lồng ng.ực truyền đến những rung động rất nhỏ: "Biết làm gì? Thổi bóng bay?"
Văn Viêm quệt mặt, đang định đáp lại thì cảm giác một bàn tay lạnh lẽo dán lên eo mình, cả người lập tức cứng đờ.
Cận Hành hôn nhẹ lên mắt cậu: "Thả lỏng nào..."
Văn Viêm thực sự muốn thả lỏng, nhưng loại chuyện này chẳng phải muốn là làm được. Cơ thể cậu, vốn đã quen với những trận đánh nhau triền miên, hình thành phản xạ có điều kiện, luôn bất giác rơi vào trạng thái cảnh giác.
Kiếp trước khi hai người họ quan hệ, tình hình thảm khốc chẳng khác nào hiện trường án mạng, suy cho cùng đều là tay mơ không có kinh nghiệm. Đời này làm lại, Cận Hành dĩ nhiên không muốn dẫm vào vết xe đổ.
Cận Hành bảo Văn Viêm: "Thả lỏng đi, sẽ không đau lắm đâu."
Văn Viêm thầm nghĩ mình đâu phải đứa ngốc không biết gì, mấy câu này lừa được thiếu nữ ngây thơ chứ không lừa nổi cậu: "Anh thử ở dưới đi, rồi hẵng nói câu đó với em."
Đứng nói chuyện thì dễ lắm.
Cận Hành cắn nhẹ vào vai cậu, môi mỏng khẽ nhếch, giọng mơ hồ: "Để em lên trên thì sợ em không làm nổi."
Văn Viêm kiểu người không chịu nổi k.ích thích, may mà cậu không nghe rõ, bị Cận Hành hôn đến choáng váng, ngay cả phép tính đơn giản nhất cũng không nghĩ ra được. Cả người cậu trầm sâu vào lớp đệm giường, làn da tiếp xúc với không khí mát lạnh khiến cậu khẽ run.
Cận Hành cảm thấy kỹ thuật của mình không đến nỗi quá tệ, giọng nói trầm thấp: "Thật sự không đau, được chứ?"
Có lẽ Văn Viêm đã nghĩ thông suốt, thấy Cận Hành mãi không động tĩnh, chủ động túm lấy cổ áo anh kéo xuống, không rõ là an ủi Cận Hành hay chính mình: "Không sao, em không sợ đau."
Cậu thực sự không sợ đau, chịu đựng qua cơn xấu hổ, thì cảm thấy cũng chẳng có gì to tát.
Cận Hành dùng đầu ngón tay vén tóc mái trên trán cậu, một lát sau mới khẽ đáp: "Anh biết."
Họ đã nằm trên chiếc giường này hàng chục đêm, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật đến mức không chút che giấu thế này. Văn Viêm vùi mặt vào gối, thở hổn hển, mặc cho Cận Hành hành động phía sau. Tuy nhiên, rất lâu sau đó, cậu vẫn không cảm nhận được cơn đau dự đoán.
Giống như một nắm tuyết rơi gần ngọn lửa, những tia sáng nhảy múa giữa ngọn lửa thiêu đốt dần làm tuyết tan chảy thành nước. Nóng lạnh giao hòa, lúc như bay bổng trên trời, khi lại rơi rớt xuống đất, cuối cùng ngay cả bọt tuyết nhỏ nhoi cũng dần tan biến vào hư vô.
Giọng của Văn Viêm càng khàn hơn, cậu nắm chặt lấy ga giường, mấp máy môi trong vô vọng nhưng không thể thốt ra lời nào, chỉ có thể nhìn qua khẩu hình mà đoán được hai chữ "Cận Hành." Đó dường như là toàn bộ nguồn sức mạnh giúp cậu chống đỡ.
"Suỵt..."
Cận Hành từ phía sau ôm cậu vào lòng, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa chút gì đó khó lường, như sợi tơ dày quấn quanh, bọc kín tất cả d.ục v.ọng chiếm hữu và cảm giác thỏa mãn không lọt ra một chút nào, ban ngày chẳng hề để lộ.
Cận Hành đời này kiếp trước chưa từng sở hữu điều gì, chết đi vẫn cảm thấy hai tay trống rỗng, chỉ có Văn Viêm từng hoàn toàn thuộc về anh.
Trái tim đầy rẫy tổn thương của anh, cùng sự hòa hợp với người trước mắt, dường như cuối cùng đã được thứ gì đó từng chút một lấp đầy.
Sáng hôm sau, Văn Viêm cảm thấy tối qua mình đã mơ một giấc mộng kỳ lạ. Cảm giác khoái lạc xa lạ như cơn sóng ập tới, k.ích thích đến mức khiến cậu tê da đầu, não bộ trống rỗng, sau đó không còn chút ký ức nào. Ngủ một giấc thật sâu, cuối cùng dựa vào đồng hồ sinh học rèn luyện bao năm mà miễn cưỡng tỉnh dậy.
Đầu Văn Viêm vẫn đau nhức, mí mắt nặng trĩu đến không mở nổi. Cậu theo thói quen quờ tay về phía giường bên cạnh, nhưng chỉ thấy trống không, chỉ còn chút hơi ấm sót lại.
"..."
Văn Viêm giật mình, lập tức mở bừng mắt, bật người ngồi dậy, kết quả vì cơ thể đau nhức mà nhanh chóng ngã trở lại. Rõ ràng, kỹ thuật của Cận Hành vẫn chưa giỏi đến mức khiến người ta hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn.
Văn Viêm đã được vệ sinh sạch sẽ, thậm chí còn thay cả quần áo. Cậu trông hơi nhợt nhạt, ngồi yên lặng nghỉ ngơi vài phút, sau đó mới cử động cứng nhắc xuống giường. Đúng lúc này, Cận Hành vừa từ dưới lầu trở về, trên tay xách theo bữa sáng. Thấy cậu tỉnh dậy, anh hơi ngẩn ra, nhướng mày nhàn nhạt hỏi: "Dậy rồi à?"
Anh vốn nghĩ rằng Văn Viêm ít nhất cũng sẽ nằm đến tận trưa.
Văn Viêm liếc nhìn túi bữa sáng trong tay Cận Hành, phản ứng hơi chậm, đáp một tiếng. Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, cậu ít nhiều cảm thấy khó xử, ánh mắt hơi lảng tránh: "Anh đi đâu vậy?"
Cận Hành nâng túi cháo lên, hỏi ngược lại với vẻ nghi hoặc: "Không nhìn ra sao?"
Văn Viêm ngắc ngứ: "... Nhìn ra rồi."
Trước đây việc mua bữa sáng đều do cậu làm, hôm nay bất ngờ đổi người khiến cậu có chút không quen. Sau khi rửa mặt xong, cậu kéo ghế ngồi vào bàn ăn. Vừa ngồi xuống, cơ thể đột nhiên cứng đờ, một lúc lâu sau mới từ từ thả lỏng.
Cận Hành chống cằm quan sát cậu trong chốc lát, rồi đẩy bát cháo trong tay về phía cậu: "Ăn đi."
Món ăn khá nhạt, nhưng Văn Viêm cũng không phàn nàn. Vì sợ đến trường muộn, cậu ăn hơi vội. Cận Hành bóc một quả trứng trà, bỏ vào bát của cậu rồi dặn: "Em ăn từ từ thôi, nếu không chịu nổi thì xin nghỉ đi."
Học sinh gương mẫu đang khuyên nhủ một học sinh cá biệt xin nghỉ học, nhưng học sinh cá biệt thì không muốn.
Văn Viêm nuốt miếng cháo trong miệng, suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu vẻ ngông nghênh: "Không xin, em muốn học."
Cận Hành bật cười vì tức: "Em học cái gì?"
Văn Viêm cúi đầu húp cháo: "Dù sao cũng không xin."
Cậu đánh nhau, trốn học bao nhiêu năm, nhưng chưa bao giờ xin nghỉ. Nếu để mấy tên bạn xấu hỏi tới, cậu chắc chắn không dám nói ra lý do. Nhưng cậu cũng không giỏi bịa chuyện.
Cận Hành đành chiều theo ý cậu. Ăn sáng xong, cả hai cùng đi đến trường. May mắn là vẫn còn sớm, không cần phải vội.
Khi sắp đến cổng trường cấp ba số 6, Văn Viêm như thường lệ dừng lại, định đứng nhìn Cận Hành đi vào. Nhưng không ngờ, một bàn tay ấm áp bất ngờ đặt lên lưng cậu, nhẹ nhàng đẩy cậu sang một hướng khác.
"Đi nào," Cận Hành nói, "Anh đưa em đến trường."
"..."
Văn Viêm giật nhẹ khóe mắt, nhìn Cận Hành bằng ánh mắt kỳ lạ. Trong lòng cậu nghĩ: không phải chỉ là hôm qua lăn lộn trên giường một lần, để anh đè em xuống mà làm thôi sao? Sao đãi ngộ của mình lại thăng hạng nhanh như vậy chứ...
Cận Hành không biết những suy nghĩ vòng vo trong đầu Văn Viêm, chỉ kéo cậu đi về phía trường nghề Sùng Minh. Sau đó, vì trên đường đông người, anh mới từ từ buông tay ra, mãi đến khi đến cổng trường nghề mới dừng lại.
Khoảng đất trống bên ngoài vẫn chất đống mấy cây cột xi măng rỗng ruột. Có lẽ vì tâm lý ngông cuồng tuổi trẻ, những tên học sinh cá biệt rất thích ngồi lên đó, nhìn người khác với ánh mắt kẻ bề trên.
Thấy Văn Viêm đi học, một người trong số đó nhảy xuống từ trên cột, cười nói: "Ồ, lạ thật, hôm nay Viêm ca không đi học muộn, giờ này mà đã đến trường rồi cơ à?"
Văn Viêm đối với bọn họ không tốt tính như với Cận Hành. Cậu nheo mắt, đáp: "Tao thích, mày quản được chắc?"
Tên kia ngáp dài một cái: "Tối qua bọn tao cắm net cả đêm ở quán net ngoài cổng trường, chơi game suốt, còn chưa về nhà."
Nói xong, ánh mắt hắn chuyển hướng, phát hiện Cận Hành đứng phía sau: "Ồ, đây là đàn em của mày à?"
Đa số người ở trường nghề Sùng Minh đều biết Văn Viêm thu nhận một đàn em, nghe nói là học sinh đứng đầu của trường cấp ba số 6, nhưng không rõ thật giả ra sao. Nhìn thấy hôm nay, quả thật giống học sinh giỏi, điềm tĩnh, sáng sủa, trắng trẻo, đúng kiểu "con nhà người ta" trong miệng các bậc phụ huynh.
Nhưng vẫn có người không tin, học sinh giỏi sao lại chơi với đám học sinh cá biệt như bọn họ.
Một kẻ không rõ ý tứ hỏi: " Viêm ca, nghe nói đàn em của mày học giỏi lắm, có thật không?"
Văn Viêm cau mày: "Vớ vẩn, cậu ấy học không giỏi thì chẳng lẽ mày giỏi à, cái đồ thi lần nào cũng điểm không."
Cậu tỏ vẻ khó chịu, lúc này nếu ai dám cãi lại, cậu chắc chắn sẽ xông lên đánh ngay.
Cận Hành dù sao cũng là một người trưởng thành trong tâm lý, đương nhiên không thể giống đám thanh niên bốc đồng đi tranh cãi mấy chuyện vô nghĩa này, càng không kể mình lần trước thi xếp lớp cũng được điểm không tròn trĩnh. Anh vỗ vai Văn Viêm: "Không còn sớm nữa, đi vào lớp đi. Có việc thì gọi cho anh."
Văn Viêm nghĩ bụng mình có thể có chuyện gì chứ, nhưng vẫn ậm ừ đồng ý.
Cận Hành thấp giọng nói: "Tan học anh đến đón em."
Văn Viêm vô thức gật đầu: "Ừ... Ừ hả?!"
Cận Hành hôm nay bị làm sao vậy, giống như bị bệnh ấy?! Anh không phải còn phải học buổi tối sao?!
Văn Viêm định hỏi, nhưng Cận Hành đã đi xa. Cách một khoảng khá xa, anh giơ tay làm một động tác ra hiệu cho cậu nhanh chóng vào trường.
"..."
Thôi được, mặc dù kỳ lạ, nhưng cảm giác hình như cũng không tệ?
Văn Viêm chớp chớp mắt, lùi vài bước, nhìn bóng lưng Cận Hành khuất khỏi tầm mắt, rồi mới chậm rãi quay người bước vào trường. Kết quả, vừa ngồi xuống lớp, mông còn chưa ấm chỗ đã nghe được một tin dữ.
"Tin lớn tin lớn, lão Lưu hói nói thứ sáu tuần này tổ chức họp phụ huynh! Anh em chuẩn bị tinh thần!"
Nam sinh nắm rõ tin tức nhất lớp thích làm quá mọi chuyện, chuyện nhỏ bằng hạt bụi cũng có thể làm ầm lên trời. Nhưng đối với học sinh, đặc biệt là học sinh học kém, họp phụ huynh quả thật là chuyện lớn. Lớp học lập tức nổ tung.
"Chết tiệt! Lại họp phụ huynh nữa, lần trước ba tao về nhà cầm dây lưng quất tao một trận!"
"Còn phải hỏi, chắc chắn là tại điểm kém quá. Nghe nói lớp mình kéo tụt điểm trung bình của trường, lão Lưu hói bị hiệu trưởng gọi lên nói chuyện rồi."
"Xong đời thật rồi."
Văn Viêm lười biếng ngồi ở góc cuối lớp, nghe tin tức này, cậu mặt không cảm xúc nâng mí mắt lên. Trong lòng hơi khó chịu, bầu không khí quanh người cực thấp, không ai dám lại gần.
Lớp trưởng phát giấy mời họp phụ huynh đến từng học sinh, còn truyền đạt lại thông báo của giáo viên chủ nhiệm: Trừ trường hợp đặc biệt, không ai được phép xin nghỉ. Văn Viêm lập tức ném tờ giấy mời về, giọng điệu hờ hững: "Phụ huynh tôi bận, không đến được, tôi xin nghỉ."
Ngay cả ba ruột của cậu là ai cậu còn không biết, mẹ ruột thì không biết đang đi lăng nhăng với gã đàn ông nào, cậu còn biết gọi ai đến họp phụ huynh.
Lớp trưởng hơi sợ Văn Viêm và đám người của cậu, nhưng vẫn lấy can đảm nói: "Thầy chủ nhiệm nói, phụ huynh của cậu đã nhiều lần không đến, lần này thế nào cũng phải có mặt. Nếu không được thì để ông nội của cậu đến..."
"Phì——"
Lớp trưởng còn chưa nói hết câu, Từ Mãnh đã không nhịn được mà bật cười. Ông nội gì chứ, đó là ông lão chuyên thu mua phế liệu dưới tầng nhà Văn Viêm, bỏ năm mươi đồng ra thuê để đóng vai người nhà.
Văn Viêm mặt tối sầm lại: "Buồn cười lắm à?"
Từ Mãnh cố nhịn cười đến đỏ cả mặt: "Không... không buồn cười, hay mày mời ông nội mày tới đi."
Văn Viêm càng bực hơn: "Ông ấy tháng trước đi thu phế liệu thì bị xe đụng, giờ còn đang nằm viện, không ra được."
Lớp trưởng nhìn hai người họ cứ nói chuyện như chốn không người, chẳng biết nghĩ đến điều gì, đối chiếu danh sách trong tay, đếm một lượt rồi đọc lên từng cái tên:
"Văn Viêm, Từ Mãnh, Hà Dương... Thầy nói phụ huynh của mấy cậu bắt buộc phải đến."
Những cái tên bị đọc lên đều là "học sinh cá biệt" trong lớp, trốn học, đánh nhau đã là chuyện thường ngày, hình phạt cũng không biết đã chịu bao nhiêu lần, giáo viên chủ nhiệm đã hết kiên nhẫn, định gọi phụ huynh đến nói chuyện riêng.
Văn Viêm cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Từ Mãnh: "Cười đi, mày cứ cười nữa xem."
Phụ huynh của Từ Mãnh thuộc dạng không quản bất kỳ chuyện gì, nhưng lại rất sĩ diện. Nếu giáo viên gọi đến mà nói gì đó không hay, về nhà chắc chắn hắn sẽ bị "combo đòn" không nể nang.
Từ Mãnh cũng chẳng lo lắng lắm, nghĩ ngợi một lúc rồi lấy điện thoại ra: "Đúng lúc dì tao mới từ nơi khác về, để tao nhờ dì đi họp."
Văn Viêm trợn mắt: "Khốn thật, thế tao phải làm sao đây?"
Từ Mãnh hời hợt đáp: "Ra ngoài đường bỏ tiền thuê một diễn viên tạm thời, không thì để Cận Hành giả làm ông nội mày, coi như giúp đỡ đứa cháu này."
Câu sau hoàn toàn chỉ là nói đùa.
Văn Viêm cau mày, đang định phản bác, nhưng nghĩ ngợi một chút, lại thấy cũng không phải không thể, trầm ngâm một hồi rồi nói: "Bảo cậu ấy làm ông nội tao thì hơi trẻ, nhưng anh họ xa thì cũng hợp."
Cận Hành có khí chất trầm ổn hơn nhiều so với người đồng trang lứa, vóc dáng lại cao, chỉ cần ăn mặc chững chạc một chút, giả làm người vừa đi làm xã hội thì hoàn toàn ổn.
Từ Mãnh lúc này mới há hốc: "Đầu mày hỏng rồi à? Thật sự định nhờ cậu ta giả làm người nhà mày?"
Văn Viêm mặt không đổi sắc, giơ ngón giữa về phía hắn: "Nhảm nhí, mày nghĩ đây là phim trường Hoành Điếm chắc, diễn viên quần chúng đầy rẫy ngoài kia? Lần này qua được, lần sau tao làm thế nào, mỗi lần lại đổi một người thân khác nhau chắc?"
Điều quan trọng nhất là, không phải ai cũng chịu nổi những lời lải nhải của thầy Lưu hói.
Vì sắp đến kỳ nghỉ hè, thêm chuyện sắp xếp lại lớp, lớp 6 đã như cát rời, giờ tự học buổi tối chủ yếu là làm bài tập. Cận Hành viết xong bài sớm, viện lý do không khỏe, giáo viên liền cho anh về trước.
Thế nên khi Văn Viêm vừa tan học, định đến cổng trường cấp ba số 6 chờ Cận Hành, thì nhìn thấy bóng người đứng đó. Cậu thoáng nghĩ mình hoa mắt, ngạc nhiên hỏi: "Anh tới đây làm gì?"
Cận Hành chỉnh lại quai đeo balo sắp tuột, thản nhiên đáp: "Đón em tan học."
Từ Mãnh liếc ra phía sau anh: "Nhan Na đâu?"
Cận Hành suy nghĩ một chút: "Ở trong lớp tự học buổi tối."
Văn Viêm cảm thấy có gì đó không ổn: "Anh trốn giờ tự học qua đây đấy à?"
Cận Hành sửa lại cách nói: "Không phải trốn, thầy cho phép."
Nói xong, anh đưa tay móc vào quai balo của Văn Viêm, kéo cậu từ bên cạnh Từ Mãnh sang phía mình. Chỉ là một động tác nhỏ, nhưng vô tình để lộ sự chiếm hữu trong lòng anh.
Cận Hành cúi xuống nhìn cậu, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Văn Viêm ngẩn ra một giây mới hiểu anh đang ám chỉ điều gì. Trước mặt Từ Mãnh, cậu chẳng dám đỏ mặt, đành quay lưng lại ho khan một tiếng, giả vờ lơ đễnh mà lẩm bẩm: "Đàn ông con trai, có gì mà không thoải mái..."
Dứt lời, tai cậu vẫn không kìm được mà đỏ bừng, nóng đến mức muốn bỏng. Văn Viêm ghét cảm giác không thể kiểm soát bản thân này, cau chặt mày, cúi đầu giả vờ châm thuốc, nhưng ngay cả bật lửa cũng cầm không vững, ngọn lửa xanh chập chờn, tố cáo sự bất an trong lòng.
Cận Hành hiếm khi thấy bộ dạng này của cậu, nhìn hồi lâu mới nói: "Em có vẻ hơi chột dạ?"
Còn chưa để Văn Viêm trả lời, đã nghe Từ Mãnh đứng cạnh châm chọc: "Sắp bị mời phụ huynh, không chột dạ sao được? Nếu cậu có thời gian thì đóng giả ông nội cậu ấy, đi họp phụ huynh một lần đi."
"Cút đi!" Văn Viêm cau mày mắng một câu, sau đó quay sang giải thích với Cận Hành: "Đừng nghe cậu ta nói linh tinh, anh giả làm anh họ xa là được."
Cận Hành cũng đại khái hiểu rõ sự tình. Mấy trò vặt vãnh của đám trẻ con, nào là quay cóp, trốn học, đánh nhau, chỉ còn thiếu bị mời phụ huynh nữa thôi, không thể nào phổ biến hơn được.
Anh không lập tức đồng ý, chỉ nói: "Về nhà rồi tính."
Từ Mãnh phải đến trường cấp ba số 6 đón Nhan Na tan học, giữa đường đã tạm biệt hai người họ.
Văn Viêm không cảm thấy chuyện mời phụ huynh là to tát gì, cùng lắm là phiền phức một chút. Nhưng khi bị Cận Hành dẫn về nhà, chẳng hiểu sao lại có chút chột dạ kỳ lạ. Nhịn mãi đến lúc vào nhà, cuối cùng không nhịn được mà bặm môi nói: "Thật sự không được thì... em bỏ tiền thuê một người cũng được."
Dù sao cậu không cha không mẹ, cũng chẳng khác gì trẻ mồ côi.
Cận Hành đang khát nước, uống xong một ly mới nhìn cậu: "Cái gì?"
Văn Viêm: "Mời phụ huynh."
"À," Cận Hành nói, "Anh đâu có bảo là không đi."
Văn Viêm ngớ người: "Vậy sao từ nãy đến giờ anh không nói gì?"
Cậu còn tưởng anh không muốn đi.
Cận Hành tháo áo khoác đồng phục ra, tiện tay vắt lên lưng ghế, rồi bước đến trước mặt Văn Viêm, tự nhiên kéo cậu vào lòng. Anh chăm chú nhìn cậu, chàng trai trẻ không được ai dạy dỗ, khóe môi thấp thoáng ý cười đầy ẩn ý: "Vì anh đang nghĩ một chuyện."
Ngón tay anh chạm nhẹ vào môi Văn Viêm, động tác vô tình mang theo chút mê hoặc.
Văn Viêm khẽ khàn giọng: "Nghĩ gì?"
Cận Hành trầm giọng: "Em chưa bao giờ gọi anh là anh trai, cứ vậy mà bảo anh giả làm anh họ em, không phải là quá thiệt thòi sao?"
Văn Viêm mãi mới phản ứng lại được ý đồ của anh: "Anh nhỏ tuổi hơn em mà."
Cận Hành thấy điều đó không quan trọng, ôm cậu từng bước đẩy lùi, đến khi lưng tựa sát vào bức tường lạnh băng, cúi đầu hôn cậu đến mức đầu óc quay cuồng, rồi dùng giọng điệu vừa mềm mỏng vừa đầy toan tính mà dỗ dành: "Gọi một tiếng anh trai đi."
Văn Viêm đôi mắt mất hồn, hơi thở hỗn loạn, không thành tiếng mà mấp máy đôi môi, nhưng lại gọi tên anh: "Cận Hành..."
Được thôi.
Đầu ngón tay trắng trẻo của Cận Hành nhẹ nhàng vu.ốt ve bên má Văn Viêm, khẽ "ừ" một tiếng, lát sau mới nói: "Em là đứa trẻ nhà anh..."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.