Buổi sáng, Nhan Vọng Thư tỉnh dậy, ngồi dậy từ trên giường.
Anh châm một điếu thuốc trước sau đó mới cầm điện thoại.
Hôm qua lúc trở về khách sạn vào buổi chiều muộn, vì mọi chuyện không thuận lợi nên Nhan Vọng Thư vừa lên xe liền tháo cà vạt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tần Tiêu không dám nói thêm một câu nào.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Nhan Vọng Thư mở mắt, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chân trời bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ phản chiếu xuống mặt hồ, xa xa có bóng chim lướt qua, không biết là nhạn hay là hải âu.
Nỗi bực bội trong lòng anh lập tức tan biến.
Nhan Vọng Thư đã từng nghe vô số người nói rằng, BL của nước F là thành phố đẹp nhất, lãng mạn nhất.
Nhưng trước đây anh chưa bao giờ cảm nhận được điều đó.
Lần đầu tiên Nhan Vọng Thư đến BL của nước F là khoảng năm sáu tuổi, đi cùng ông bà nội và ở lại khá lâu.
Anh không nhìn ra vẻ đẹp của thành phố này, chỉ nắm tay ông nội – người khi ấy đã đi lại không còn thuận tiện, hỏi rằng: “Thành phố này lãng mạn ở đâu?”
Khi đó ông nội anh ta đáp:
“Lãng mạn không phải là thành phố mà là con người.”
Lúc nói câu đó ông nội nhìn bà nội của anh.
Về sau ông nội qua đời, bà nội không bao giờ quay lại nước F nữa, mà Nhan Vọng Thư cũng chưa từng đặt chân đến thành phố này vì mục đích du lịch.
Bởi vì “Carllyle” có mối liên kết thương mại chặt chẽ với nơi này nên mỗi lần anh đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-boi-nho-cua-anh-nhan/2735882/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.