Hộ Thành quanh năm ẩm ướt, khi không khí lạnh tràn về, cái rét thấu xương.
Tần Tiêu cầm một tập hồ sơ màu vàng đến “Đàn Uyển”, dì Vương là người mở cửa.
Vừa thấy anh ta dì Vương liền lo lắng nói: “Trợ lý Tần, hôm nay cậu Nhan có vẻ không ổn lắm.”
Tần Tiêu cởi áo khoác, không vội đáp lời.
Dì Vương nhận lấy áo khoác giúp anh ta, tiếp tục nói: “Sáng nay cậu ấy không đến phòng tập, cũng không ăn sáng, cứ ở mãi trong thư phòng. Tôi định mang chút đồ ăn lên nhưng cậu ấy từ chối, hơn nữa cũng không làm việc, chỉ hút thuốc rất nhiều.”
Tần Tiêu nhìn tập hồ sơ trong tay, chân mày cau chặt lại.
Nhưng dù sao anh ta vẫn phải đi.
Tần Tiêu lên lầu, điều chỉnh hơi thở trước cửa sau đó gõ nhẹ: “Tổng giám Nhan.”
Giọng nói bên trong khàn khàn: “Vào đi.”
Tần Tiêu đẩy cửa bước vào.
Mùi tuyết tùng đậm đặc lập tức xộc vào mũi mang theo hơi nóng.
Thư phòng rộng rãi nhưng không bật đèn, chỉ có ánh sáng âm u tự nhiên, hoàn toàn không đủ chiếu sáng.
Nhan Vọng Thư nhắm mắt tựa vào ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bụng, đầu hơi ngẩng lên, đường nét cằm sắc bén như dao khắc.
Cả người chìm trong bóng tối, xung quanh bao trùm áp suất thấp.
Tần Tiêu bước đến liếc nhìn Nhan Vọng Thư, anh vẫn nhắm mắt không hề động đậy.
Tần Tiêu đã theo Nhan Vọng Thư nhiều năm.
Ông chủ của anh ta dù giẫm người khác dưới chân vẫn luôn giữ nụ cười ba phần, chưa bao giờ che giấu sự kiêu ngạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-boi-nho-cua-anh-nhan/2735914/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.