Ánh tà dương trải lên thảm đỏ một vùng kim sa lấp lánh.
Giày ống đen bước lên phía trước, Kỳ Diên đứng trong ánh chiều tà, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng dưới khăn voan.
Chịu đựng cơn đau lòng bàn tay, Kỳ Diên cầm lấy ngọc như ý trên bàn, tay nâng khăn voan không khỏi run rẩy.
Hắn không biết khoảnh khắc này sao lại đến muộn nhiều năm như vậy.
Hắn không biết những năm đó mình sao lại có thể nhẫn tâm như vậy.
Mười hai tuổi, khi hắn đẩy Ôn Hạ ra, rõ ràng đã nhiều lần lén nhìn nàng, thấy nàng dù đáng thương khóc lóc, cũng có cung nhân đưa sữa bò ngọt ngào cho nàng, kiên nhẫn dỗ dành nàng.
Hắn từng cho rằng trong cung sẽ luôn có người quan tâm nàng, cho dù hắn không cần nàng nữa, cũng có Thái hậu và phụ hoàng che chở nàng, nàng sẽ không quá khổ cực.
Nhưng tất cả những đau khổ của nàng lại đều là do hắn mang đến.
Khăn voan đỏ thẫm nhẹ nhàng trượt xuống, một gương mặt xinh đẹp như trăng, đôi mắt hạnh trong veo xinh đẹp như ánh bình minh phản chiếu trên tuyết. Môi nàng khẽ mím lại, môi hồng nhỏ nhắn tròn trịa bóng loáng, nhưng đôi mắt đẹp này chỉ rất yên tĩnh, cũng rất nhạt nhòa nhìn hắn.
Kỳ Diên khéo léo che giấu sự rung động và luyến tiếc nơi đáy mắt, chỉ có lòng bàn tay là siết chặt lấy ngọc như ý.
Hắn khẽ mở môi mỏng, cuối cùng lại chẳng nói gì, bưng hai chén rượu hợp cẩn trên bàn đưa cho Ôn Hạ.
Nàng không hề từ chối, vào giây phút cuối cùng, dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/1503640/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.