Trong rừng, Thẩm Đông Thần bao bọc bàn tay nàng trong lòng bàn tay, đưa lên môi hà hơi. Hơi thở ấm áp cùng không khí lạnh gặp nhau tỏa ra khói trắng. “Lạnh lắm sao?” Hắn ấm giọng hỏi.
Thiên Dao nhẹ cười lắc đầu, đạm mạc không nói.
“Còn nhớ không, hồi còn nhỏ muội vẫn luôn thích mặc sa y mỏng chơi đùa trong tuyết, bàn tay nhỏ đông lạnh đỏ bừng, khi đó ta cũng kéo tay muội sưởi ấm như vậy.” Ngữ khí Thẩm Đông Thần nhẹ nhàng.
“Ừm.” Thiên Dao gật đầu đáp lời.
Ý cười trên khóe môi Thẩm Đông Thần không thay đổi, nắm tay nàng thật chặt. “A Dao biết khi đó lòng ta đang nghĩ tới gì không?”
Hàng mi dài của Thiên Dao chớp chớp, “Đại ca nhất định nghĩ muội là quỷ nghịch ngợm, không lúc nào an phận.”
Thẩm Đông Thần nhẹ cười lắc đầu, ngữ khí lại cực kỳ nghiêm túc. “Khi đó, ta nghĩ, đợi ta trưởng thành nhất định phải cưới muội làm thê tử, có thể nhìn muội cười, vĩnh viễn che chở cho muội.”
“Đại ca!” Thiên Dao khẽ gọi.
“Dao Nhi, muội hãy nghe ta nói xong.” Giọng nói hắn cực kỳ kiên định, bỏ qua lúc này, hắn chỉ sợ cuộc đời này sẽ không còn cơ hội. Sau trăm năm, hắn không muốn mang bí mật này chết đi.
“Khi đó thật sự là tuổi nhỏ, ta chạy đi nói cho phụ thân, sau đó, ánh mắt ông trầm trầm nhìn ta, nói với ta, Thần Nhi, chúng ta không thể trèo cao.” Giọng nói Thẩm Đông Thần trầm xuống, khóe môi tràn ra nụ cười khổ, lại tiếp tục nói, “Lúc ấy ta không hiểu ‘không thể trèo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-on-nhu-thien-ha-lam-sinh-le/1956864/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.